Xuyên Qua Nhận Thầu Một Cửa Sổ Ở Nhà Ăn [Mỹ Thực] - Dịch Full

Chương 322 - Chương 322: Chương 322

Chương 322: Chương 322 Chương 322: Chương 322

Lúc anh vừa mới hát hai câu đầu, mọi người còn có thời gian chấn kinh hóa ra anh không phải hát không hay, sau khi anh tiếp tục hát, mọi người rất nhanh đã chìm đắm trong ca khúc, nhẹ nhàng vỗ tay tạo tiết tấu cho anh.

Cố Hoài Dục hát còn có chút chênh lệch so với ca sĩ đỉnh lưu, nhưng đã có thể treo đánh rất nhiều ca sĩ bình thường, đặc biệt lúc anh hát bài hát này, gần như không dùng kỹ xảo gì, mỗi một câu đều bao hàm tình cảm.

Lâm Sở Trì nhìn vào sự thâm tình bất giác lộ ra trong mắt anh, bàn tay vỗn bị động mặc cho anh nắm lại khẽ động hai cái, nắm ngược lại tay anh.

Thế là vốn dĩ cô đang ôm hoa, Cố Hoài Dục nắm tay cô, bây giờ bó hoa trực tiếp tựa vào ngực cô, hai người đan tay vào nhau.

Có lẽ những người khác vẫn chưa chú ý tới, Phùng Ngọc Ngọc ở gần nhất lại lập tức ăn một miệng cẩu lương.

Vốn dĩ cô ấy muốn làm khó Cố Hoài Dục, không ngờ anh hát một bài hát ngay cả tay cũng nắm, ngược lại có cảm giác làm trợ công cho anh.

Nhưng cảm nhận được bong bóng màu hồng xuất hiện xugn quanh hai người, cuối cùng Phùng Ngọc Ngọc quyết định vẫn cứ như thế này đi.

Một khúc kết thúc, mọi người xung quanh không hẹn mà cùng vỗ tay thật to, Lâm Sở Trì: “Rất hay.”

“Nếu em thích thì sau này ngày nào anh cũng hát cho em nghe.”

Cố Hoài Dục nói xong, Trương Dự cảm thấy câu nói này của anh họ mình rất hay, đưa tay giơ ngón cái với anh.

“Tôi nói sao thằng nhóc cậu lại nhiệt tình như thế, viết xong bài hát đầu phim, thế mà còn chủ động viết bài hát cuối phim, hóa ra là có dụng ý khác.” Đạo diễn Vương cười trêu chọc xong lại nói: “Tốt xấu cũng thành đôi trong đoàn phim của tôi, tới lúc đó đừng quên mời tôi uống rượu mừng.”

“Được.” Cố Hoài Dục lập tức đồng ý, nhìn ra được tâm trạng rất tốt.

Những người khác thấy vậy, lần lượt bày tỏ họ cũng muốn, Trương Dự thì đắc ý nói: “Anh họ, em có được tính là ông mai của anh không, tới lúc đó anh phải gói cho ông mai một bao lì xì đó.”

“Không tính, anh và Thất Thất đã quen nhau từ lâu.” Cố Hoài Dục không nhận ông mai như anh ta.

“He, anh đúng là cô dâu còn chưa qua cửa, trực tiếp ném ông mai qua đầu tường, cũng quá qua cầu rút ván rồi.”

Cố Hoài Dục không để tâm tới anh ta, quay đầu hỏi: “Còn muốn uống canh không?”

Vừa chuyển đổi thân phận, ngoài mặt Lâm Sở Trì không thể hiện gì, trong lòng ít nhiều có hơi ngại, nghe vậy vô thức gật đầu.

Cố Hoài Dục biết có lẽ cô đã ăn hòm hòm rồi, cũng không múc cho cô nhiều, chỉ múc nửa bát canh đặt trước mặt cô.

Lâm Sở Trì một tay cầm hoa, một tay cầm thìa tiếp tục uống canh, mọi người cũng cầm đũa lên ăn tiếp.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc vừa nãy, mọi người lại cảm thấy mình có thể ăn tiếp rồi, thế là trong một lúc, đồ ăn còn thừa lại đều được quét sạch sẽ, ngay cả canh cũng không còn.

“Đây là tiệc đóng máy thoải mái nhất mà tôi từng ăn.”

“Tôi cũng vậy, tối nay đúng là ăn rất sướng.”

Không chỉ đồ ăn ngon, bầu không khí rất tốt, ăn xong bữa tiệc này, không có ai không hài lòng.

Trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, tiệc vui mấy cũng có lúc kết thúc, trước khi rời đi, mọi người chào nhau, đều tỏ ra vô cùng lưu luyến.

Đại khái là chịu ảnh hưởng của họ, lúc Lâm Sở Trì rời khỏi phòng ăn, cảm xúc cũng không còn cao như lúc ăn cơm vừa nãy.

Cố Hoài Dục nhìn ra, nắm tay cô xoay cô đối mặt mình, cúi đầu nhìn vào đáy mắt của cô, hỏi: “Thất Thất, anh thích em, em thì sao?”

“Tay đã cho anh nắm rồi, còn phải hỏi sao?” Lâm Sở Trì không trả lời mà hỏi ngược lại.

Không có người khác đứng nhìn, cô không còn dễ đỏ mặt giống như ở phòng ăn, ngược lại còn nhìn dỗi anh.

Hầu kết của Cố Hoài Dục hơi chuyển động, cuối cùng vẫn không nhịn được tiến tới gần cô, trán cụng vào trán cô nói: “Anh thích em, em thì sao, thích anh không?”

Giọng nói cố ý đè thấp của anh quả thực là phạm quy, cho dù không phải là thanh khống, nghe xong cũng muốn có thai.

Rốt cuộc Lâm Sở Trì vẫn không chống cự được tư thái thân mật và giọng nói trầm thấp của anh: “Thích.”

Có được câu trả lời khẳng định của cô, trong lòng Cố Hoài Dục lập tức nổ pháo hoa, anh không có động tác dư thừa nào, chỉ lặng lẽ nhìn cô như vậy đã cảm thấy rất hạnh phúc.

Bình Luận (0)
Comment