Xuyên Qua Nhận Thầu Một Cửa Sổ Ở Nhà Ăn [Mỹ Thực] - Dịch Full

Chương 323 - Chương 323: Chương 323

Chương 323: Chương 323 Chương 323: Chương 323

Lúc hai người thân mật nhìn nhau, bỗng nhiên thân ảnh từ gần đó vọt tới, Cố Hoài Dục nghe thấy động tĩnh vô thức chắn trước người cô, kết quả phát hiện thế mà lại là Biên Mục nhà mình.

“Sao mày lại chạy ra đây?”

“Gâu gâu gâu” Sau khi Biên Mục sủa mấy tiếng với anh, đại khái là phát hiện Lâm Sở Trì cũng ở đây, trực tiếp vẫy đuôi tới phía trước cô.

Lâm Sở Trì lập tức ngồi xổm xuống vừa vuốt ve nó vừa nói: “Hôm nay ăn cơm có hơi muộn, có phải nó đói bụng cho nên mới chạy ra tìm anh không?”

Cảnh đêm trong đoàn phim không có liên quan gì tới hai người họ, cho nên về cơ bản, bình thường cơm tối kết thúc không bao lâu, họ ở trong đoàn xem một lúc là có thể về nhà. Nhưng hôm nay phải dự tiệc đóng máy, ăn xong đã hơn chín giờ, càng đừng nói họ còn đi dạo bộ một lúc trong trường.

“Trong nhà có máy cho ăn tự động, hơn nữa đồ hộp và đồ ăn vặt đặt ở đâu nó đều biết, nếu đói thật thì sẽ tự đi ăn.”

Con Biên Mục nhà mình, ai đói chứ nó sẽ tuyệt đối không đói, Cố Hoài Dục cảm thấy nó thuần túy là nó không ở nhà nổi cho nên chuồn ra ngoài chơi, chỉ là không biết sao hôm nay lại to gan như vậy, thế mà lại dám xuất hiện trực tiếp trước mặt mình.

“Vậy có thể là nhớ anh rồi.” Lâm Sở Trì thật sự rất thích chú chó lớn vừa thông minh vừa nhiệt tình trước mặt, trực tiếp tìm lý do thay nó.

Cô đã nói như vậy rồi, nể tình hôm nay tâm trạng tốt, Cố Hoài Dục tạm thời tha cho nó.

“Đây là hoa, không ăn được đâu.”

Lâm Sở Trì thấy Biên Mục muốn há miệng cắn hoa của mình, chấm vào mũi của nó nói.

Cũng không trách Lâm Sở Trì thích nó, nghe thấy lời của cô, Biên Mục lập tức ngậm miệng lại, đổi sang dùng mũi ngửi nhẹ hoa.

“Sao em lại ngoan như vậy chứ.” Lâm Sở Trì bị sự đáng yêu của nó làm cho tan chảy, vươn tay ra ôm nó.

Cố Hoài Dục không hề cảm thấy nó ngoan chút nào, ngược lại càng nhìn nó càng cảm thấy chướng mắt, dù sao thì nếu không phải nó tới, anh và cô đã có không gian riêng.

Nhưng tới cũng tới rồi, cũng không thể đuổi nó về, chỉ có thể đợi Lâm Sở Trì chơi với nó đủ rồi dẫn nó cùng đưa cô về nhà.

Dưới lầu nhà họ Lâm.

“Trong nhà còn có ít thịt khô, hay là anh đợi một chút, em lấy một ít cho nó ăn.”

Biên Mục nghe thấy hai chữ “thịt khô”, đôi mắt to đen láy sáng bừng lên, trực tiếp ngồi thẳng cọ cọ cô.

Trông nó có hơi hưng phấn, nhưng đại khái là từng được dạy buổi tối không thể sủa bậy, lúc này không sủa thêm tiếng nào.

“Không thể để nó nảy sinh ảo giác chuồn ra ngoài còn có phần thưởng, thịt khô đợi ngày mai lúc anh tới tìm em rồi lấy.”

Chó một mình tùy tiện ra ngoài vẫn có nguy hiểm, Lâm Sở Trì nghe vậy cảm thấy có lý, thế là gật đầu.

“Vậy ngày mai gặp.”

“Ngày mai gặp.”

Cuối cùng Lâm Sở Trì sờ đầu của Biên Mục rồi quay người chuẩn bị lên lầu về nhà, không ngờ nó lại đi theo lên, trực tiếp bị chọc cười.

“Không được đâu Sơ Nhất, đã rất muộn rồi, em nên theo chủ nhân của em về nhà.”

Cô sờ đầu chó dỗ dành, thế nhưng Biên Mục lại vẫy đuôi kiên trì theo cô.

Cố Hoài Dục nghĩ tới mình còn chưa từng tới nhà cô, thấy chó nhà mình bày ra bộ dạng muốn theo cô về nhà, trực tiếp đi lên xách nó đi.

“Anh về nhà từ từ thôi, tới nhà thì nói với em một tiếng.” Lâm Sở Trì nói xong, để tránh khỏi chó lại đi theo, nhanh chóng đi lên cầu thang.

Cho tới khi không nhìn thấy bóng dáng của cô, lúc này Biên Mục mới ngoan ngoãn lại.

Nhà họ Lâm.

Cha mẹ Lâm biết hôm nay Lâm Sở Trì sẽ tham gia tiệc đóng máy nên sẽ về muộn một chút, nhưng đợi tới chín giờ còn chưa thấy người, ít nhiều có chút không yên tâm.

Cho nên hai vợ chồng đều chưa ngủ, mà ngồi trong phòng khách vừa xem tivi vừa đợi, khi nghe thấy trong hành lang truyền tới tiếng lên lầu, mẹ Lâm lập tức đứng dậy đi mở cửa.

Lâm Sở Trì nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu liền nhìn thấy bà, không khỏi nói: “Mẹ, sao mẹ còn chưa ngủ?”

Từ sau khi cô không ở nhà ăn, về cơ bản, khoảng tám giờ tối cửa sổ số 7 sẽ có thể đóng cửa, cha mẹ Lâm về nhà dọn dẹp một chút, hơn chín giờ là sẽ ngủ.

Bây giờ đã gần mười giờ, Lâm Sở Trì nhìn thấy bà còn chưa ngủ, dĩ nhiên phải hỏi thêm một câu.

“Vẫn chưa buồn ngủ, đang xem tivi với cha con.” Mẹ Lâm nói xong, đón cô vào nhà, đồng thời nhìn thấy hoa trong tay cô: “Đây là hoa ai tặng con?”

Cha Lâm ngồi trên sô pha nghe thấy có người tặng con gái hoa, lập tức đứng dậy đi tới.

Đã để họ nhìn thấy rồi, dĩ nhiên Lâm Sở Trì không thể nói dối.

Bình Luận (0)
Comment