Nhà mà Cố Hoài Dụng nói là một căn biệt thự trang trí khá cổ xưa, căn biệt thự này nằm trong nội thành, yên tĩnh trong ồn ào, dùng để làm nhà hàng ngược lại rất tốt.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy biệt thự, Lâm Sở Trì liền thích nơi này, thậm chí cảm thấy dùng để mở tiệm liệu có quá đáng tiếc không.
Đối với việc này, Cố Hoài Dục bày tỏ để trống mới càng đáng tiếc, dùng để mở tiệm khiến càng nhiều người thưởng thức được, cũng coi như không lãng phí cách trang trí trong biệt thự.
Cứ như vậy, sự việc nhanh chóng chốt hạ, tên nhà hàng cũng vô cùng đơn giản, lấy họ của hai người – Lâm Cố.
Sau khi Lâm Sở Trì rời khỏi nhà ăn đại học H hơn một tháng, nhà hàng Lâm Cố chính thức khai trương.
Hôm khai trương, cô đích thân nấu hai bàn thức ăn, mời bạn bè xung quanh tới ăn mừng, đồng thời cũng là một phương thức quảng cáo.
“Chúc mừng chị Thất Thất.” Triệu Nguyệt không ngờ cô sẽ mời mình, cả người cực kỳ vui vẻ.
Ngoài cô ấy, Phùng Ngọc Ngọc, Trương Dự, đạo diễn Vương cũng tới, một số diễn viên có quan hệ tốt trong “Ngày hè” cũng được Lâm Sở Trì mời, nhưng từ sau khi “Ngày hè” hot lên, họ liên tục nhận công việc không hết, cho nên họ muốn tới lại không rảnh.
Ngoài ra, Cố Hoài Dục còn đặc biệt mời không ít người, có ca sĩ, đạo diễn có quan hệ khá tốt từng hợp tác với anh, còn có thầy Cố, Ngô Sang Hữu.
Phần đông người có mặt ở đây đều từng nếm được tay nghề của Lâm Sở Trì, những người khác chưa từng ăn nhưng cũng từng nhìn thấy tin tức trên mạng, biết tay nghề của cô tốt cỡ nào, cho nên lúc tới, mọi người đều rất mong đợi.
Định vị khác nhau, đồ ăn nấu ra cũng sẽ không giống. So với món ăn nồi lớn trong nhà ăn, món ăn Lâm Sở Trì nấu hôm nay càng thêm tinh xảo.
Bộ dụng cụ ăn uống còn có các loại dĩa chạm khắc hoa văn, cùng với mỗi loại nguyên liệu đều do cô đích thân lựa chọn, món ăn nấu ra chỉ nhìn giao diện cũng khiến người ta thèm thuồng, lại khiến người ta có chút không nỡ ăn.
Nhưng dù có không nỡ ăn mấy, cứ mãi ngửi mùi thơm khiến mọi người không thể chịu đựng được, chẳng bao lâu liền bắt đầu động đũa.
Thịt thỏ cay tê đựng trong con thỏ dùng củ cải khắc thành rất được những cô gái như Phùng Ngọc Ngọc yêu thích.
“Mùi vị thịt thỏ này ngon thật.”
Thịt thỏ cay tê trên đĩa đồ nguội không chỉ đẹp, mùi vị còn cực kỳ ngon, khẩu cảm cay tê tươi ngát, càng ăn càng ngon khiến người ăn vốn không dừng lại được.
Thịt bò kho là một trong những món đồ nguội mà Lâm Sở Trì thường làm, thịt bò kho cắt thành lát được bày thành hình hoa, ở giữa còn kèm với nước chấm.
Thịt bò đậm vị mềm mà không xơ, ăn không đã ngon, châm với nước chấm càng tăng thêm một tầng phong phú.
Vạn Đình là ca sĩ hợp tác với Cố Hoài Dục bài “Phổi cá trắm đen” trước đây, anh ta ăn đĩa đồ nguội có mùi vị mỗi món đều cực kỳ ngon, cảm thấy hôm nay mình thật sự tới đúng rồi.
Là ca sĩ nổi tiếng, mỗi chuyến đi của anh ta vẫn rất gấp gáp, sở dĩ sẽ đồng ý tới ăn cơm, một mặt là nể mặt Cố Hoài Dục, ngoài ra anh ta nghe nói Lâm Sở Trì biết nấu phổi cá trắm đen.
“Tay nghề của bạn gái anh tốt như thế, sau này ở nhà có phúc ăn rồi.” Vạn Đình vừa ăn một miếng thịt thỏ cay tê vừa cười nói với anh.
Cố Hoài Dục cũng không nói mình vốn không nỡ để bạn gái ở nhà nấu cơm cho anh, mà nói: “Nếu ngưỡng mộ thì cậu cũng mau tìm một người.”
“Tôi thì nghĩ không có dễ như thế.”
Vạn Đình không thể so với anh, anh có thể muốn yêu đương thì yêu đương, bị bóc cũng không sao, nhưng cho dù Vạn Đình có thực lực vẫn phải dựa vào fans ăn cơm, đâu thể tự do giống như anh.
Đồ ăn quá ngon, trên bàn trở nên có chút yên tĩnh, mọi người đều chuyên tâm ăn, căn bản không màng nói chuyện.
Vạn Đình cũng chỉ nói vài câu đơn giản với Cố Hoài Dục rồi tiếp tục ăn, dù sao thì còn không mau ăn sẽ bị những người khác trên bàn ăn hết mất.
Lúc ăn xong đĩa đồ nguội, món nóng bắt đầu lên. So với đồ nguội, mùi thơm của món nóng càng thêm nồng đậm bá đạo, chỉ ngửi thôi đã khiến họ muốn mau chóng nếm thử.
Vốn dĩ vừa nãy đã ăn đồ nguội khai vị, bây giờ thức ăn lên bàn, mọi người cũng không khách sáo gì, trực tiếp cầm đũa bưng bát lên ăn.
“Ngon, ăn thật ngon.”
Gà ngũ vị da mềm thịt dai, ngay cả xương cũng mềm quả thực cực kỳ thấm vị, khiến người ta ăn một miếng liền có chút không dừng lại được.