Sau Trung Thu, kỳ huấn luyện quấn sự vẫn tiếp tục ở nơi cũ, buổi trưa hôm nay người có thể ăn cơm phần vẫn là số ít sinh viên mới, điều này làm cho bọn họ không khỏi hoài niệm ngày Trung Thu hôm đó.
Đáng ghét, tại sao Trung Thu không cho nghỉ nửa tháng chứ.
Vị ngon của thịt xào cay đến người không ăn cay cũng cảm thấy ngon, đối với người ăn cay mà nói càng là một sự mê hoặc.
Những sinh viên mới ngửi thấy mùi mà không ăn được đành cắn răng mua cơm ở ô cửa khác, nước mắt suýt chút nữa chảy ra từ trong miệng.
Hơn bốn giờ chiều, sân thể dục.
"Báo cáo huấn luyện viên, có người té xỉu."
"Xảy ra chuyện gì?"
Huấn luyện viên tự mình đỡ người đến dưới bóng cây, sau khi phát hiện hình như là hạ đường huyết, vội vàng tìm kẹo và chocolate nhét vào trong miệng nam sinh ấy, cũng mở một bình nước cho cậu ta uống.
Thực ra nam sinh cũng không ngất đi, chẳng qua là lúc đó mắt tối sầm lại, đứng không vững mới ngồi xổm xuống, bấy giờ ăn kẹo uống nước xong tinh thần mới tốt hơn.
Có điều huấn luyện viên sợ có chuyện, vẫn bảo một người đưa cậu ta đến phòng y tế khám.
"Huấn luyện viên để em đưa bạn ấy đi." Tôn Hạo Đạt là bạn cùng phòng, việc đáng làm thì phải làm.
Sau khi được huấn luyện viên cho phép, Tôn Hạo Đạt vừa đỡ người rời đi, vừa không nhịn được trêu ghẹo: "Tớ nói này Vương Hạ, một người cao to cường tráng như cậu sao còn ngất xỉu thế?"
"Huấn luyện quân sự tiêu hao nhiều năng lượng, buổi trưa không phải tớ không ăn được cơm à, hạ đường huyết cũng bình thường."
Vương Hạ nói xong, mắt thấy đã ra khỏi phạm vi tầm mắt của sân thể dục, lập tức kéo cậu ấy nói: "Đi, đến nhà ăn."
"Hả, nhưng huấn luyện viên bảo tớ đưa cậu đến phòng y tế."
"Tớ đói bụng mà, ăn cơm no là không sao, ăn xong lại điến phòng y tế cũng không muộn."
"Tớ nói thằng nhãi cậu có khi nào đang giả bộ không vậy?" Giọng điệu của Tôn Hạo Đạt lộ ra vẻ hoài nghi.
"Tớ nào có to gan như vậy, vừa nãy hạ đường huyết thật, nhưng khó có cơ hội tốt như vậy, không lợi dụng là đồ ngu."
"Nhưng để huấn luyện viên biết thì không tốt."
"Có gì không được, tớ hạ đường huyết nên ăn cơm trước có vấn đề à? Lại nói cũng không bảo là không đi phòng y tế, chỉ là đi trễ chút mà thôi. Ngày hôm nay trước ô cửa số bảy có cơm thịt xào ớt, có người nói rất ngon, lẽ nào cậu không muốn ăn?"
Tôn Hạo Đạt chắc chắn muốn ăn, phải biết rõ ràng trước khi vào học mấy ngày cậu ấy còn có thể ăn một bữa cơm phần, kết quả sau huấn luyện quân sự hai ba ngày mới có thể ăn một lần, khỏi phải nói khó chịu cỡ nào.
Hai người đạt thành nhận thức chung, quyết đoán dời bước chân đi tới nhà ăn số một.
Bọn họ vốn cho rằng thời gian này đã sớm rồi, kết quả tiến vào nhà ăn mới phát hiện đã có người xếp hàng trước ô cửa số bảy, mừng là không tính quá nhiều.
"Hô hố, hai đàn em các em to gan thật, lại dám trốn huấn luyện quân sự."
Vào thời gian này, hai người mặc quần áo rằn ri, phơi nắng đen như cục than xuất hiện ở nhà ăn quả thực khó mà không gây chú ý.
"Đàn anh đừng hiểu lầm, chúng em không có trốn huấn luyện quân sự, là do sau khi hạ đường huyết được huấn luyện viên cho phép mới rời khỏi đơn vị." Vương Hạ mau chóng giải thích.
"Huấn luyện viên hẳn là bảo các em đến phòng y tế nhỉ?"
Những sinh viên cũ từng là sinh viên mới thực ra cũng không có ác ý gì, trêu ghẹo vài câu rồi không nói gì nữa, thậm chí còn để cho bọn họ đứng hàng trước.
Hai người Vương Hạ hơi ngại, vội vàng xua tay lùi lại: "Không sao ạ, chúng em có thể tự xếp hàng."
"Được rồi chớ khách sáo, hạ đường huyết mà nghiêm trọng cũng không phải chuyện đùa."
"Đúng thế, ngược lại hiện tại đội trưởng cũng không ở đây, các em huấn luyện cả buổi trưa cũng mệt rồi, ăn trước đi."
"Cảm ơn đàn anh, cảm ơn đàn chị."
Vương Hạ, Tôn Hạo Đạt nói cám ơn sau đó mới hơi ngượng ngùng đứng ở phía trước.