Lâm Sở Trì nghe thấy cuộc trò chuyện ngoài ô cửa, động tác xào rau tăng nhanh, đảo chảo dữ dội khiến thịt xào ớt bay lên rồi hạ xuống, dẫn đến các sinh viên nhìn thấy đều khẽ kêu lên.
Chờ lúc cô múc món ăn ra chảo, lập tức khiến bọn sinh viên kêu vang: "Thơm quá."
Buổi trưa không được ăn thêm vào sau khi huấn luyện quân sự quá mệt mỏi, đói bụng dẫn đến hạ đường huyết, thực ra Vương Hạ không muốn ăn lắm, chỉ là xuất phát từ sự yêu quý đối với ô cửa số bảy nên mới chạy tới. Nhưng mà bây giờ ngửi thấy mùi cay của thịt xào ớt, bụng cậu ta kêu lên ục ục, hiển nhiên là bị gợi lên cơn thèm ăn.
Cậu ta và Tôn Hạo Đạt nhanh chóng quét thẻ, gọi cơm rồi đứng ở bên cạnh ăn, cắn miếng thịt xào ớt thơm cay tươi mới, bọn họ ăn như là đói bụng mấy ngày, cơm trong chén rất nhanh đã lõm thành một cái hố.
Sinh viên trong hàng thấy bọn họ ăn mà mặt không biến sắc, đặc biệt là Vương Hạ, thậm chí ăn một đũa ớt không, không khỏi cảm thán: "Oa, các em ăn cay giỏi thật."
Tôn Hạo Đạt ăn ngấu nghiến, trong miệng toàn là cơm nước, căn bản không rảnh đáp lời.
Vương Hạ miễn cường bớt thời gian đáp lại một câu: "Cái này có là gì đâu, chỗ chúng em có món ăn phải nói là cay đến mức nhảy phắt lên, đó mới gọi là cay thật."
"Cay đến mức nhảy phắt lên nghe thú vị thật, ăn ngon không?"
"Cũng được, có điều không ngon bằng món thịt xào ớt này."
Nghe Vương Hạ nói, mọi người không còn quá hứng thú nữa, dời sự chú ý trở về ô cửa số bảy.
Người đến nhà ăn càng ngày càng nhiều, Vương Hạ và Tôn Hạo Đạt sợ đứng bên cạnh ô cửa sẽ vướng bận, lúc này mới bưng nửa chén cơm còn lại tìm chỗ ngồi xuống ăn.
Ớt thơm cay giòn tan phối hợp với thịt tươi mới ngon miệng, bất kể là ăn riêng hay là ăn chung với cơm đều cực kỳ ngon, chờ ăn hết thức ăn, còn ít cơm phía dưới đáy chan canh rau ăn cùng cũng rất ngon.
"Ăn thật thoải mái, vẫn là cơm trước ô cửa số bảy ngon."
Sau khi ăn no, Tôn Hạo Đạt vuốt cái bụng lộ ra vẻ mặt thoải mái. Cậu ấy nói xong nhớ tới nhờ Vương Hạ mới ăn được cơm, quay đầu quan tâm một câu: "Bây giờ cậu còn không khỏe chỗ nào nữa không?"
"Không có, ăn bữa cơm no như thế tớ cảm thấy tinh thần rất sảng khoái." Trên mặt Vương Hạ còn nhớ lại vị cơm ban nãy, "Thịt xào ớt ăn ngon thật"
"Ăn ngon thì lần sau chúng ta trở lại, bây giờ vẫn nên đến phòng y tế trước đi." Tôn Hạo Đạt sợ bị huấn luyện viên biết, mau chóng kéo cậu ta đứng dậy.
Lúc hai người rời đi, trong nhà ăn mới bắt đầu náo nhiệt.
Sau khi bữa tối bắt đầu, thịt xào ớt vẫn là món cơm phần được chào đón nhất, đương nhiên, cũng có sinh viên hồi trưa bị cay vẫn biết sợ, đàng hoàng chọn cơm trứng xào cà chua, cơm thịt thái sợi sốt vị cá.
"Yo, buổi trưa không phải nói không cay sao bữa tối không ăn tiếp đi?"
"Tớ muốn đổi khẩu vị không được sao?"
"Được, sao không được." Nam sinh nói xong gắp miếng thịt trong chén mình lướt qua trước mặt cậu ta, "Vừa thơm vừa tươi, cắn miếng thịt xào ớt xuống có cảm giác như muốn chảy nước, cậu không ăn thật à?"
Người bị chọc nghe vậy, dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu si liếc cậu ta một cái, sau đó trực tiếp gắp một đũa từ trong chén cậu ta: "Ăn, sao không ăn, cảm ơn." Cậu ta sợ cay, nhưng ăn một ít vẫn chịu được, không ăn thì phí.
"Haiz."
Người kia không trêu được còn tổn thất một đũa thịt xào ớt, lập tức kêu lên, nhưng không ngăn cản được cậu ta ăn vào trong miệng: "Mịa nó, bây giờ cậu không sợ cay à?"
"Không sao cả, tớ có trứng xào cà chua có thể giải cay." Không cẩn thận gắp quá nhiều ớt dài, người nọ vẫn bị cay đến mức không nói thành lời, vừa dứt lời cũng múc một ngụm cơm lớn.
"Đáng ghét, đưa một miếng trứng cho tớ." Người kia cảm thấy mình thua thiệt, nhanh tay vươn đũa cướp miếng trứng trong chén người nọ.
"Đi ra, vừa nãy là tự cậu kêu tôi ăn, tôi lại không nói muốn cho cậu ăn."
Trứng trong món trứng xào cà chua quả thực khỏi phải nói, cực kỳ ngon, vừa có vị chua ngọt của cà chua, lại có vị tươi mới mặn mặn của trứng gà, ăn ít đi một miếng cậu ta cũng cảm thấy thiệt thòi.
Hai người ầm ĩ một hồi, cuối cùng vẫn cúi đầu dưới sức hút của cơm phần, bắt đầu chuyên tâm ăn cơm.
Buổi tối hôm đó, lớp của Vương Hạ, Tôn Hạo Đạt biết được bọn họ lại đến nhà ăn sớm ăn món mới là cơm thịt xào ớt, đều ghen tị không thôi.
Bèn đợi đến ngày hôm sau, có người bắt đầu có ý đồ xấu, nhưng mà huấn luyện viên không dễ lừa, sau khi bắt mấy người điển hình ra chỉnh đốn một phen, những người khác lập tức thông minh lên.