Trung Thu qua không bao lâu, kỳ huấn luyện quân sự rốt cục cũng tiến vào kỳ kết thúc.
Trước đó mỗi sinh viên đều thấy huấn luyện quân sự phiền không chịu được, rất muốn đến ngày kết thúc rồi lại bắt đầu không nỡ, đặc biệt là một vài người tình cảm dồi dào, càng không nhịn được mà bật khóc.
Vốn dĩ huấn luyện quân sự kết thúc cũng không liên quan đến các học sinh cũ, nhiều nhất để cho bọn họ nhớ lại những năm tháng thanh xuân của mình. Có lẽ bởi vì liên quan tới ô cửa số bảy, các học sinh cũ nghĩ đến huấn luyện quân sự kết thúc sẽ có thêm một nhóm sinh viên mới cướp miếng ăn với bọn họ, hận không thể để kỳ quân sự kéo dài nửa tháng nữa.
Đương nhiên, nếu nói có gì đáng để các sinh viên cũ vui sướng, đó chính là mỗi buổi trưa các sinh viên mới không còn được hưởng riêng thùng canh đậu xanh nữa mà là tới trước được trước.
Sau khi kỳ quân sự kết thúc, những sinh viên mới không cần mặc quần áo rằn ri nữa, có điều đến giờ cơm, ở trong nhà ăn vẫn rất dễ dàng dựa vào màu da phân biệt ra ai là sinh viên mới, ai là sinh viên cũ.
"Cuối cùng cũng được uống canh đậu xanh, thật sự rất ngon, trong veo lại giải khát."
"Đây là canh đậu xanh thần tiên gì thế, quá ngon rồi."
Bởi vì lúc trước những sinh viên mới đều khen canh đậu xanh canh đến tận trời, các học sinh đều tiếp thu vô cùng thoải mái đối với việc trong canh đậu xanh có rong biển. Dù sao ai cũng không phải kẻ ngu, nếu như bỏ rong biển mà không ngon, trước đó những sinh viên mới kia cũng sẽ không giành nhau uống.
Trưa hôm đó, sinh viên mới, sinh viên cũ đều lại đây xếp hàng, đội ngũ trước ô cửa số bảy thoáng chốc dài hơn lúc trước.
"Ai ya, xếp hàng tới cửa luôn rồi."
Dì Vương ở ô cửa số ba nhìn thấy cảnh tượng trong nhà ăn, không khỏi cảm thán với chồng.
"Chẳng qua là ngại cướp với mấy đứa sinh viên, nếu không tôi cũng muốn xếp hàng." Chồng dì Vương nói.
Mới vừa khai giảng những người trong nhà ăn bọn họ còn có thể thừa dịp các sinh viên chưa đến đi ăn cơm trước, thế nhưng sinh viên càng ngày tới càng sớm, bọn họ cũng không có cơ hội.
Cho dù tốc độ nấu ăn của Lâm Sở Trì nhanh hơn nữa, dù sao cô chỉ có một đôi tay, có thể cung cấp cho các sinh viên có hạn, vì thế sau thời gian cơm trưa còn có rất nhiều người không ăn được cơm phần.
Đám sinh viên này hoặc là tùy tiện ăn ở những ô cửa gần đấy trong nhà ăn số một, hoặc là chỉ có thể đi nhà ăn khác.
Lúc hơn ba giờ, Lâm Sở Trì thu dọn đồ đạc trong nhà bếp, đi ra lại phát hiện vậy mà còn có bảy, tám sinh viên ngồi xổm trước ô cửa.
"Các em đang…"
Nghe thấy tiếng cô, mấy sinh viên kia ngẩng đầu lên nói: "Không có gì đâu Thất Thất, chị không cần phải để ý đến chúng em, chúng em chỉ đến xếp hàng sớm chờ ăn cơm tối thôi."
"Đúng, ngược lại về ký túc xá cũng chỉ chơi điện thoại."
Bọn họ cũng biết nấu cơm rất mệt, trái lại không có tỏ ra đáng thương cố ý bảo cô tăng ca.
Lâm Sở Trì thoáng chốc có hơi cạn lời, mấy giây sau mới hỏi: "Vậy các em ăn trưa chưa?"
"Ăn rồi ạ."
Nghe thấy bọn họ đều đã ăn cơm trưa Lâm Sở Trì mới yên tâm, thấy đều cầm điện thoại chơi rất vui vẻ nên cũng không khuyên gì nữa.
"Chị ra ngoài vận động một lát, có lẽ bốn giờ mới trở về."
Lâm Sở Trì nói với bọn họ một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Ngày hôm nay thời tiết rất đẹp, không quá nóng, đi trên đường thỉnh thoảng còn có gió thổi qua, mang theo mùi thơm của hoa quế.
Lâm Sở Trì đi lung tung không có mục đích, trên đường thỉnh thoảng lại có sinh viên chào hỏi cô, cô cũng đều cười đáp lại.
Cô đi một hồi thì đến con đường gần hồ, không khỏi thả chậm bước chân thưởng thức cảnh hồ.
Mặt hồ sóng nước lấp loáng phản chiếu bầu trời xanh, có cảm giác trời với hồ cùng một màu.
"Thất Thất cẩn thận."
Lúc Lâm Sở Trì đang thích ý thưởng cảnh, chợt nghe cách đó không xa có tiếng nhắc nhở, ngẩng đầu thì nhìn thấy một con thiên nga xông về phía mình.
"Thất Thất chạy mau, đàn anh này thích cắn người đấy."
Bọn sinh viên gọi đùa đám thiên nga trong hồ này là "đàn anh", thấy đàn anh thường ngày thích cắn người nhìn chằm chằm cô, vội vàng nhắc nhở.
Ngày đó con ngỗng chạy rất nhanh, nhưng mà lúc nó cách Lâm Sở Trì chỉ mấy bước, lại đột nhiên xoay người, vỗ cánh bỏ chạy.
Thiên nga cũng là ngỗng, Lâm Sở Trì đương nhiên sẽ không sợ, vốn đã chuẩn bị tư thế giữ cổ nó, ai biết nó chỉ phô trương thanh thế.