Sau khi tin tức ô cửa số bảy không bán vào Quốc Khánh, ngày hôm sau các sinh xếp hàng càng ngày càng tích cực.
Vào giờ cơm trưa, bên trong ô cửa số bảy có thêm một đối tượng làm người khác chú ý.
"Thầy Cố, sao thầy ở đây?"
Người được gọi là thầy Cố chính là một người trung niên hơn bốn mươi tuổi, ông ấy dạy môn tư tưởng Mao Trạch Đông, ở đây có rất nhiều sinh viên từng học lớp của ông ấy.
"Nghe nói cơm ở đây ăn ngon, thầy lại đây nếm thử, các em có đề cử nào hay không?"
Thầy Cố làm người hài hước rộng rãi, ở chung với các sinh viên không tệ, ông ấy vừa dứt lời, các sinh viên đều cậu một câu tớ một câu giới thiệu liên hồi.
"Cá kho ăn ngon, nước cá đậm đà, ở ngoài giòn bên trong mềm, hơn nữa còn không có xương."
"Trứng xào cà chua cũng ngon, chua ngọt ngon lành, khai vị lại hợp ăn với cơm."
"Mấy ngày trước mới ra món thịt xào ớt ngon lắm, thơm cay ngon miệng."
"Em cảm thấy thịt thái sợi sốt vị cá ăn ngon."
Một sinh viên đeo kính nào đó đẩy dưới mắt kính sau đó mở miệng: "Thưa thầy em tổng kết thay thầy, kết luận chính là tất cả món cơm phần ở ô cửa số bảy đều cực kỳ ngon, thầy cứ tùy tiện chọn là được."
"Vậy xem ra hôm nay thầy có lộc ăn rồi." Thầy Cố cười nói.
Thực ra trong trường học có rất nhiều giáo viên đều nghe nói, từ sau khi ô cửa số bảy ở nhà ăn số một được con gái ông Lâm tiếp nhận, mỗi ngày đều có một dãy sinh viên tranh giành xếp hàng. Trước đó cũng có giáo viên sang đây xem, nhưng thấy người xếp hàng nhiều thật, ngại tranh giành với sinh viên.
Hôm nay nguyên do thầy Cố lại đây, vẫn là bởi vì muốn đãi một người, đối phương khá kén chọn, nghĩ nếu các sinh viên đều nói ô cửa số bảy ăn ngon, bèn nghĩ gọi ăn thử xem sao.
Ông ấy trò chuyện với các sinh viên, không bao lâu đã xếp tới phía trước.
Nghĩ đến người nào đó quá xoi mói, thầy Cố còn cố ý cầm hộp giữ ấm đến. Vừa nãy ông ấy xếp hàng ngửi thấy mùi đồ ăn đã cảm thấy chắc chắn ngon, bây giờ nhìn thấy món ăn hấp dẫn đặt trước ô cửa, thoáng chốc cảm thấy sẽ không có ai không thích ăn.
Ông ấy quét thẻ xong sau đó mở hộp giữ ấm ra, một cái dùng để đựng canh, một cái dùng để đựng cơm và món ăn.
Hộp giữ ấm đựng cơm rất lớn, tổng cộng có bốn tầng, tầng thấp nhất đựng cơm, ba tầng trên ông ấy bỏ lần lượt cá kho, trứng xào cà chua, thịt xào ớt.
Nói đến cũng là do ông ấy đến vừa khéo, hễ mà đến quá sớm Lâm Sở Trì sẽ không xào nấu nhiều món đa dạng như vậy, quá muộn bán gần hết thì cũng hết cách.
"Thầy Cố, thầy muốn mua cơm giùm người ta ạ?"
"Đúng vậy."
"Trước ô cửa số bảy không thể mua cơm giùm người ta."
Thầy Cố hơi kinh ngạc, có điều lại không hỏi là quy định ở đâu ra, mà chỉ nói "Thế à, hôm nay có khách cần tiếp đãi cho nên mới gọi nhiều một chút, lần sau thầy nhất định chú ý."
"Chỉ là quy tắc ngầm của chúng em thôi, không có liên quan gì với thầy, lại nói lúc trước không phải vẫn có người mua cơm giùm như thường sao."
Nếu nói là quy tắc ngầm thì đến cùng cũng không phải quy định được ghi chép rõ ràng, có người da mặt mỏng đương nhiên sẽ không làm như thế, có người không sợ bị nói, vì thế cũng không phải là không có ai mua cơm giùm ở ô cửa số bảy.
"Tớ cũng chỉ thuận miệng nói thôi, thầy còn không nói gì, cậu dữ cái gì."
"Ai dữ, vốn không ai có nghĩa vụ tuân thủ quy tắc ngầm gì đó."
"Được rồi được rồi, các em đều sắp gọi cơm nhỉ, món ăn thơm như vậy thầy cũng không kịp chờ mà muốn nếm thử." Thầy Cố nói xong thấy bọn họ không tiếp tục tranh chấp mới rời khỏi nhà ăn.
Vốn cũng không phải chuyện lớn gì, ông ấy đi rồi trái lại các sinh viên không tiếp tục tranh cãi nữa, trong hàng rất nhanh đã nói về một đề tài khác.
"Hồi chiều hôm nay khoa âm nhạc có toạ đàm."
"Có thì có, nhưng có liên quan gì tới chúng ta."
"Nghe nói người tới hình như là Cố Hoài Dục."
"Liên quan quái gì tới tôi, gì hả Cố Hoài Dục à, cậu chắc chắn chứ?"
"Chỉ là nghe nói, không chắc."
"Thế không phải là sinh viên khoa âm nhạc có thể đi nghe à?"
"Buổi chiều cậu không có lớp hả?"
"Nếu thực sự là Cố Hoài Dục, trốn tiết cũng phải đi, anh ấy là thần tượng của tớ đấy."
Lâm Sở Trì xào thức ăn xong đưa qua, nghe thấy rất nhiều sinh viên đang nói về một cái tên, lúc ban đầu không có phản ứng lại, xoay chuyển ở trong đầu một vòng mới nhớ ra là Cố Hoài Dục biết sáng tác nhạc kia.