Một bên khác.
Thầy Cố cầm hai hộp giữ ấm rất nhanh đã trở lại phòng làm việc của mình, vừa vào cửa đã kêu: "Ăn cơm."
Bên trong phòng làm việc có một thanh niên mày kiếm mắt bén ngồi đó, nhìn thấy hộp giữ ấm trong tay thì lắc đầu: "Cháu không thấy ngon miệng, chú tự ăn đi."
"Như vậy sao được, để cha mẹ cháu biết còn tưởng rằng người chú như chú ngược đãi cháu."
Thầy Cố biết cháu trai mình cho mình mặt mũi mới nhận lời mời của trường lại đây, sao có thể để anh đói bụng.
"Món này được mua ở ô cửa được chào đón nhất trong trường học của bọn chú đấy, chú vì mua cơm giùm cháu, còn bị sinh viên nói đây này." Ông ấy vì để cho cháu trai ăn cơm thật ngon, cũng nhọc lòng.
Gần đây Cố Hoài Dục có bài hát viết được một nửa bỗng nhiên không có linh cảm, tâm tình buồn bực dẫn đến dạo này giảm ham muốn ăn uống, thật sự không có khẩu vị gì. Anh có thể đồng ý mở tọa đàm, một mặt là nể mặt mũi chú họ, một mặt cũng là muốn giải sầu, xoa dịu tâm trạng.
"Có canh à, cháu uống chút canh là được rồi."
Dù sao cũng là chú họ của mình, Cố Hoài Dục nghe ông ấy miêu tả mình xếp hàng cực khổ thế nào, còn bị sinh viên nói mới mua những món ăn này về được, trái lại vẫn nhượng bộ.
"Được, vậy cháu uống canh trước đi."
Thầy Cố nói xong cũng mở hộp giữ ấm ra, vị tươi đặc biệt của món canh cá trong nháy mắt bay ra.
Cố Hoài Dục vốn đang cảm thấy dù cho nhà ăn của trường học có ngon thì cũng có thể ngon hơn chỗ nào, lúc ngửi thấy mùi thơm lại theo bản năng nhìn sang.
Canh đã được rót từ hộp giữ ấm vào trong chén, dù là cá viên tròn hay là cải xanh tươi, trông đều vô cùng hấp dẫn.
Thầy Cố ngồi xuống đẩy canh đến trước mặt anh, bản thân bưng một chén lên, dùng muỗng múc cá viên ăn.
"Là cá viên làm bằng tay, mùi vị quả thật khá ngon, Hoài Dục cháu mau nếm thử."
Cố Hoài Dục vốn muốn chờ canh nguội một chút, nghe thấy lời nói của ông ấy mới vươn tay nắm chặt cây muỗng.
Viên cá viên này đúng là làm rất đẹp.
Anh nhìn cá viên trên muỗng suy nghĩ trong lòng, chờ sau khi há mồm cắn xuống lập tức phát hiện, cá viên không chỉ đẹp, vị cũng cực kỳ ngon.
Cá viên làm bằng tay nắn chặt hơn cá viên làm bằng máy móc, khi cắn đồng thời tràn ra vị biển.
Trong lòng Cố Hoài Dục thỏa mãn, có điều động tác vẫn ung dung thong thả, không giống thầy Cố bên cạnh, ăn ngon đến độ ăn liền hai ngụm một lần.
Cá viên ngon, cải xanh giòn, đến ngay cả canh cũng tươi khiến lông mày cũng phải nhảy dựng lên, có thể nói mặc dù là người soi mói như Cố Hoài Dục cũng không soi ra khuyết điểm nào đối với chén canh cá viên này. Nếu phải nói, có lẽ là bộ đồ ăn không đủ tinh xảo, không xứng với món canh cá viên hoàn mỹ.
Canh thì ngon, nhưng vẫn hơi nóng, thầy Cố dùng muỗng thổi uống cạn non nửa chén, sau đó duỗi tay mở một hộp giữ ấm khác, lấy cơm nước bên trong ra.
Lúc xới cơm, ông ấy không khỏi khen một câu: "Gạo này nấu cơm khá ngon."
Món canh cá viên vừa nãy, khiến Cố Hoài Minh vốn không có khẩu vị sau khi uống hết canh đã được gợi lên cơn thèm ăn, lúc này ngửi thấy mùi đồ ăn, anh không có từ chối phóng tới chén cơm trước mặt mình.
Thầy Cố ước gì anh ăn cơm thật ngon, lần này đương nhiên sẽ không chế nhạo anh. Mà Cố Hoài Dục cũng không phải người sợ bị chê cười, sau khi anh múc cơm rồi cũng cầm lấy đũa, phát hiện cơm quả thật được nấu rất ngon, cứng mềm vừa đủ, mùi gạo cực kỳ thơm.
"Cá kho đúng là không có xương, vị rất ngon, trứng xào cà chua lại có thể xào thơm như thế, thịt xào ớt hơi cay, có điều thịt xào rất mềm, ớt cũng ngon." Thầy Cố khen ngợi một hồi rồi không nói nữa, bưng chén chăm chú ăn.
Cố Hoài Dục vốn đang vẫn duy trì tư thái ung dung thong thả, chờ sau khi phát hiện món ăn càng ngày càng ít, rốt cục tăng nhanh tần suất gắp thức ăn, có điều tướng ăn vẫn tao nhã.
Ba món trên bàn đều rất bắt cơm, không bao lâu cơm trong hộp giữ ấm đều bị bọn họ giải quyết gần sạch, món ăn cũng đều đã thấy đáy.
Lúc còn lại một đũa thịt xào ớt cuối cùng, Cố Hoài Dục thấy trong chén chú họ đã hết cơm, trực tiếp duỗi đũa ra gắp lấy.
Bị anh cướp đi đũa thịt cuối cùng, thầy Cố rốt cục không nhịn được nói: "Cháu như vậy mà gọi là không thấy ngon miệng hả?"
"Buổi chiều còn phải mở tọa đàm, không ăn no thì cháu không có sức." Cố Hoài Dục nói xong cũng giải quyết hết miếng cơm với đũa thịt xào ớt, cảm nhận sự thỏa mãn trong dạ dày, tâm trạng cũng tốt hơn một chút.
Thầy Cố thấy không còn thức ăn, quay đầu đi múc canh, kết quả một viên cá viên cuối cùng lại bị anh cướp đi.
"Cố Hoài Dục, cháu có biết kính già yêu trẻ hay không?"
"Chú họ, chú chính trực tráng niên, đừng nói mình như vậy." Cố Hoài Dục bưng chén lên uống ngụm canh sau đó nói.
"Vừa nãy bảo cháu ăn cơm còn ba ép bốn giục, giờ thì cướp với chú, cháu nói xem như cháu thì gọi là gì hả?"
Cố Hoài Dục không để ý lắm, thậm chí chủ động nói: "Thật là thơm"
Thầy Cố nói không lại anh, chỉ có thể bưng chén canh không có cá viên tiếp tục uống.