Xuyên Qua Nhận Thầu Một Cửa Sổ Ở Nhà Ăn [Mỹ Thực] - Dịch Full

Chương 67 - Chương 67: Chương 67

Chương 67: Chương 67 Chương 67: Chương 67

Sinh viên tới sau nghe tất cả mọi người trong nhà ăn đang nói Lâm Sở Trì nấu miến xào ngon cỡ nào, còn tưởng rằng hôm nay ô cửa số bảy có bán miến xào, kết quả đi xếp hàng mới phát hiện là hiểu lầm.

"Ôi, tớ cực kỳ thích ăn miến xào, sớm biết vậy sẽ không ngủ nướng."

"Có cảm giác như mình đã bỏ lỡ trăm triệu."

Bỏ qua miến xào, bọn họ chỉ có thể ăn cơm phần để an ủi bản thân mình, cũng may cơm cũng ngon như thế, làm cho trong lòng bọn họ tốt hơn một chút.

Lúc xế chiều, chồng dì Vương trở về trường học một chuyến, nói cho mọi người dì Vương bị viêm ruột thừa cấp tính sau đó thu dọn đồ đạc, cố ý nói tiếng cảm ơn với Lâm Sở Trì rồi lại rời đi một lần nữa.

Trước khi đi, ông ấy vốn muốn chuyển quyền kinh doanh buổi sáng cho Lâm Sở Trì, Lâm Sở Trì đương nhiên không chịu nhận, ông ấy chỉ có thể bày tỏ đến lúc đó trực tiếp chuyển cho cha Lâm.

Lâm Sở Trì vốn không am hiểu lôi kéo lễ nghĩa với người ta, nghĩ cha Lâm hẳn cũng sẽ không nhận, bèn tùy ông ấy.

Chưa tới chín giờ tối, cô mới đi ra từ trong nhà ăn thì nhìn thấy Triệu Nguyệt đi tới trước mặt.

"Sao em tới nhà ăn giờ này?"

Trí nhớ của Lâm Sở Trì khá tốt, nhớ buổi chiều cô ấy đã đến ô cửa của mình ăn cơm rồi, vừa thấy cô ấy tránh không được hỏi nhiều một câu. Dù sao nhà ăn số một không thể so với nhà ăn khác, thời gian đóng cửa tương đối sớm, cũng chưa từng có ai đến ăn khuya.

Triệu Nguyệt không trả lời, mà nở khuôn mặt tươi cười giơ tay lên tiến lại gần nói: "Mời chị uống trà sữa, trà sữa dâu của tiệm này cực kỳ ngon."

Trà sữa được đâm ống hút sẵn đã đụng tới môi Lâm Sở Trì, cô không uống cũng không được, chỉ có thể giơ tay nhận lấy.

"Có ngon hay không?"

Lâm Sở Trì nếm một miếng, sau đó gật đầu tỏ vẻ cũng được.

"Vậy em có thể nhờ chị một chuyện không?" Triệu Nguyệt vừa đi ra ngoài theo cô vừa hỏi.

Lâm Sở Trì nâng trà sữa nhìn về phía cô ấy, ánh mắt ra hiệu cô ấy nói xem có chuyện gì.

Gần nhà ăn vẫn có sinh viên ăn cơm chậm, mới ra khỏi nhà ăn, Triệu Nguyệt cố ý kéo cô đi về hướng con đường không có ai, đi một đoạn mới mở miệng: "Em muốn ăn miến xào chị làm, đám người trong diễn đàn thật quá đáng, buổi tối thả ảnh thì thôi, còn miêu tả đủ kiểu, thực sự thèm muốn chết."

Lâm Sở Trì vốn đang tưởng chuyện gì, nghe thấy cô ấy vì chuyện này, trực tiếp bày tỏ không có nguyên liệu nấu ăn.

"Em có bún gạo."

Cô ấy nói xong móc ra một bao bún gạo trong túi, hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến. Lâm Sở Trì cảm thấy cái túi trên người cô ấy trông không to, nhưng vẫn có thể đựng đồ.

"Thất Thất chị yên tâm, em sẽ ăn trong âm thầm, chắc chắn sẽ không nói cho người khác biết." Triệu Nguyệt nâng bao bún gạo tha thiết mong chờ nhìn cô nói.

Cô ấy cũng biết ở nhà phòng ăn nhờ Lâm Sở Trì nấu miến xào thì không tốt lắm, lỡ như những sinh viên khác học theo, vậy Lâm Sở Trì chắc chắn không làm nổi. Nhưng cô ấy lại thực sự quá muốn ăn, lúc này mới mua bún gạo lén lút tới nhờ việc này.

Xào bún đối với Lâm Sở Trì mà nói không phải chuyện gì lớn, đặc biệt là cô ấy còn biết điều, không trực tiếp nhắc tới việc này ở trong nhà ăn, lấy quan hệ bạn bè nói chuyện cũng coi như hợp nhau của hai người bây giờ, đồng ý thì cũng chẳng sao.

Có điều thấy dáng vẻ sợ bị từ chối của cô ấy, Lâm Sở Trì lại không nhịn được trêu cô ấy một tiếng: "Nhưng của em là bún khô, không ngâm nở thì xào thế nào?"

"Hả, em không biết, vậy bún phải ngâm bao lâu?"

"Một buổi tối."

"Vậy không phải đêm nay em không ăn được rồi sao."

Thấy cô ấy ôm bún gạo cúi đầu ủ rũ, lúc này Lâm Sở Trì mới cười nói: "Chọc em thôi, bún gạo cũng có thể xào, đi thôi."

Triệu Nguyệt theo bản năng đuổi theo bước chân của cô, có điều tay cầm bao bún gạo cứng ngắc, vẻ mặt lại rất nghi ngờ: "Nhưng bún cứng như thế phải xào thế nào?"

"Trước tiên luộc mềm là có thể xào rồi." Thấy mình thuận miệng nói một câu đã xoay cô ấy quay mòng mòng, Lâm Sở Trì uống trà sữa nói.

Nửa đường vẫn gặp không ít mèo, vây quanh cô cọ cọ réo lên không ngừng.

"Oa, Thất Thất chị rất được đám mèo chào đón đó." Triệu Nguyệt hâm mộ nói.

Lâm Sở Trì hút mấy ngụm giải quyết phần trà sữa còn lại, ném ly trà sữa vào thùng rác sau đó mới lấy ra phần cơm chuẩn bị cho lũ mèo.

Hôm nay cơm cho mèo càng thêm phong phú, có rau dưa thịt viên không nói, còn có cá nhỏ khô.

"Thơm quá."

Triệu Nguyệt mới vừa rồi còn ngưỡng mộ Lâm Sở Trì, bây giờ ngửi thấy mùi thơm của cơm cho mèo lại ngưỡng mộ đám mèo, cảm thấy chúng nó cũng quá hạnh phúc.

Bình Luận (0)
Comment