Bên kia đón dâu kết thúc, bên này món nào nên hấp thì Lâm Sở Trì bọn họ lập tức hấp, món nào nên hầm thì hầm, món nào nên nướng thì nướng, toàn bộ bãi đất trống đều tràn ngập mùi thơm mê người.
"Mẹ tôi ơi, quả thực thèm muốn chết."
Một người đàn ông trung niên nào đó đến giúp một tay nói, không nhịn được giơ tay lau khóe miệng. Đừng nói ông ta, những người khác gần đấy cũng đều chẳng dễ chịu gì, người nào người nấy thỉnh thoảng sẽ nuốt nước miếng.
Không trách bọn họ như vậy, chủ yếu là thật sự quá thơm, bắt đầu từ món đầu tiên Lâm Sở Trì nấu, mùi thơm đã bay ra từng đợt từng đợt, đổi thành ai cũng không nhịn được. Mà bọn họ cũng không có giá, tình nguyện ở chỗ đó ngửi mùi thơm cũng không chịu tránh qua một bên.
"Đừng thấy đầu bếp Lâm còn trẻ, tay nghề thật không thể chê."
“Đúng thế, lúc trước tôi ăn đám ở khách sạn lớn cũng không thơm như vậy."
Lúc vừa đến còn cảm thấy Lâm Sở Trì quá trẻ, sợ cô không làm được, bây giờ mọi người đã nhìn cô với cặp mắt khác xưa, đến xưng hô cũng thay đổi.
Lâm Sở Trì nghe thấy mấy câu này cũng không có phản ứng gì, mẹ Lâm lại mặt mày hớn hở.
Tiệc còn chưa bắt đầu, mọi người có thèm đi nữa cũng không tiện ăn trước, chỉ có thể vừa nhẫn nại vừa ngóng trông khai tiệc nhanh lên một chút. Đám cưới đặt tổng cộng 12 bàn, xếp ở trên bãi đất trồng gần nhà họ Ngô, không quá xa nơi nấu ăn.
Theo đàn trai, bạn bè người thân bên nhà gái đi tới thôn Dương Thụ, bọn họ rất nhanh đã ngửi thấy mùi thơm.
"Thơm quá."
Càng gần nhà họ Ngô mùi thơm càng nồng nặc, dẫn đến các vị khách không khỏi tăng nhanh bước chân.
"Đây là mùi món ăn của tiệc cưới đúng không?"
"Ngửi thấy thơm quá, xem ra hôm nay có lộc ăn rồi."
Chỉ ngửi mùi đồ ăn, các vị khách đã lộ sự chờ mong đối với đám cưới này, cũng không cần người nhà họ Ngô mời mà dồn dập tự giác tìm chỗ ngồi xuống.
"Con xem, cũng may mẹ dẫn con đến đây, nếu không đã bỏ qua món ăn thơm như vậy."
Cậu nhóc lúc trước ở trên xe nói tiệc cưới có gì ngon, vô cùng không muốn tới "Chậc" một tiếng, có điều trên mặt mất đi sự kiên nhẫn, hiển nhiên cũng bị mùi thơm hấp dẫn, chỉ là ngại mặt mũi nên không muốn thừa nhận.
Trước đó cậu ta ở trước mặt mẹ buông lời nói tùy tiện ăn một chút, hiện tại cảm thấy bữa tiệc này dường như còn ngon hơn tưởng tượng, không khỏi bị ba mẹ trêu chọc, trong phút chốc cậu ta càng không muốn ngồi chung bàn với người lớn.
Trong đám cưới vốn có bàn riêng cho trẻ em, cha mẹ đương nhiên sẽ không cản cậu ta, thả cậu ta đi tìm anh họ.
"Anh họ, có muốn chơi game không?" Cậu ta mới vừa ngồi xuống đã lấy điện thoại di động ra.
Anh họ khoát tay nói: "Không chơi, lỡ như chơi được một nửa món ăn lên thì lỡ ăn tiệc."
Nghe nói như thế, bên cạnh có một chàng trai chuẩn bị chơi game lập tức thoát game, cảm thấy vẫn nên xem tiểu thuyết, nếu không phải bỏ qua món ăn ngon sẽ không hay.
Đám con nít mười mấy tuổi như bọn họ cũng còn đỡ, dù cho ngửi thấy mùi thơm muốn mau chóng được ăn nhưng cũng chỉ nghĩ ở trong lòng.
Mà có vài đứa nhóc học mầm non, tiểu học lại không có tính nhẫn nại, bị mùi thơm hấp dẫn thèm không chịu được, lôi kéo người lớn trong nhà hỏi liên tục: "Lúc nào ăn cơm ạ?"
"Mẹ con đói, con muốn ăn cơm cơm."
"Bà nội ơi có thể ăn cơm chưa?"
Có ông bà thương cháu trai sau khi bị đứa cháu hỏi nhiều lần có thể ăn cơm chưa, ngay lập tức đi hỏi chủ nhà.
Người nhà họ Ngô thấy bọn nhỏ không chờ nổi, xác nhận khách gần như đều đến hết, bèn qua bên Lâm Sở Trì hỏi thử.
"Thời gian còn chưa đến mà giờ bắt đầu dọn món lên rồi."
Việc thức ăn chủ yếu do chú của Ngô Kế phụ trách, nghe hỏi có thể bắt đầu dọn món lên không, giọng điệu lộ ra nghi hoặc.
"Hết cách rồi, ai bảo đầu bếp Lâm của chúng ta nấu thơm quá, người lớn còn nhịn được, đám trẻ con thì cứ ồn ào đòi ăn."
Ông ấy vừa dứt lời, mấy đứa nhỏ từ bên tiệc cưới chạy tới, hiển nhiên là ngửi mùi tìm tới.
"Ai u, mấy ông trời con mau trở về ngồi, không thể chạy lung tung ở đây."
Nơi nấu cơm vừa dầu mỡ vừa có lửa, thấy có trẻ con đến, các chú vội vàng ngăn cản bọn nhóc.
"Chú, lúc nào có thể ăn?"
"Các cháu về vị trí ngồi trước đã, sắp có thể ăn rồi."
Dụ dỗ dám nhóc trở về xong, người chú xoay người đi hỏi Lâm Sở Trì có thể dọn món lên sớm không.