Thực ra tám món ăn nguội đã sớm chuẩn bị kỹ càng, có điều dọn món lên cũng phải cân nhắc tới tính liên tục, vì thế ông ấy mới cố ý hỏi một tiếng, tránh cho đến món nóng phải đợi.
"Có thể."
Sau khi Lâm Sở Trì đưa ra câu trả lời khẳng định, người chú lập tức bảo mọi người dọn món.
"Sao còn chưa bắt đầu dọn món?"
Trên bàn, mọi người ngửi thấy mùi thơm ngồi ở đó, nói chuyện một hồi vẫn không vào, thỉnh thoảng quay đầu muốn xem thử lúc nào có thể dọn món.
Có một người trẻ tuổi lúc quay đầu lần thứ hai thì nhìn thấy phục vụ bưng khay đi về phía bên này, vui vẻ nói: "Đến rồi đến rồi, sắp lên món rồi."
Mọi người ngồi đó thoáng chốc lộ ra vẻ mặt chờ mong, bọn nhỏ càng hoan hô: "Quá tốt rồi, có thể ăn cơm."
Món lên trước chính là cá khô mật ong cay ngọt, màu sáng hồng, bên trên còn tô điểm mè trắng, nhìn thôi cũng làm người ta cảm thấy ngon.
Món ăn mới vừa lên bàn, mọi người không rụt rè nữa, đều nâng đũa lên.
Vị cay của cá khô mật ong, bên trong dư vị ẩn giấu vị ngọt, ăn ngon đến mức không dừng đũa được. Đợi đến khi đậu tương non trộn được đem lên, dĩa cá khô chỉ còn lại dĩa không.
Lâm Sở Trì điều chế nước rau trộn tùy tiện chan với món gì cũng ngon, đậu tương non xanh tươi tản ra mùi thơm, hấp dẫn mọi người ăn hết cá khô rồi cũng không thu đũa về mà tiếp tục ăn.
Bào ngư kho, đậu phộng, gỏi tai heo, bánh mật hoa quế, bò kho, dưa chuột trộn, dĩa nào vừa lên là mọi người ăn sạch dĩa ấy, tay và miệng đều không dừng được.
Lúc mới bắt đầu những người lớn trên bàn còn có người khen cá khô thơm giòn, khen bò kho ngon miệng, sau đó phát hiện trong thời gian mình nói chuyện người khác đã ăn hai miếng, trong nháy mắt yên tĩnh lại.
Trái lại bàn trẻ con vẫn có tiếng, có điều đều là vì cướp đồ ăn phát ra tiếng ồn ào.
"Món ngon như vậy thích hợp nhắm rượu, mọi người cũng thật là, sao không chừa lại tí nào."
"Vừa nãy đũa của mấy thằng nhãi các người là nhanh nhất, không thấy xấu hổ còn nói."
"Thế không phải do người nào cũng chưa từng ăn những món thế sao, nếu tôi không nhanh tay một chút còn ăn được à?"
"Đừng nói nữa, món nguội hôm nay thực sự quá tuyệt, không có món nào không ngon."
“Đúng thế, tôi ăn tiệc nhiều năm như vậy, chỉ có mấy món hôm nay ngon nhất."
"Bò kho thật là thơm."
"Bào ngư cũng ngon, trước đây tôi cảm thấy thứ này không ngon lành gì, không nghĩ tới nấu chín rồi vị ngon như thế."
"Các món nguội đều ngon, món nóng chắc chắn còn ngon hơn."
Mọi người trở về chỗ vừa nãy ăn đồ nguội, bắt đầu chờ mong lên món nóng.
Theo như bình thường, tám dĩa đồ nguội dù thế nào cũng đủ cho khách ăn tạm mười mấy phút, kết quả bây giờ mới mấy phút trên bàn đều hết sạch. Người phục vụ có hơi bất đắc dĩ, cảm thấy công việc này quá mệt mỏi, người khác ăn bọn họ nhìn còn chưa tính, tốc độ dọn món còn không đuổi kịp tốc độ ăn của bọn họ.
Cũng may các vị khách cũng biết bọn họ ăn quá nhanh, vì thế dù cho đĩa đồ nguội đã khai vị, hiện tại càng ngày càng thèm món nóng nhưng cũng không giục nữa.
Tiệc cưới có bàn riêng cho trẻ con, có điều con nít từ mẫu giáo trở xuống vẫn ngồi với người lớn, dù sao trẻ quá nhỏ để cho bọn chúng tự ăn đúng là không tiện.
Đứa trẻ tuổi còn nhỏ, ăn chậm hơn người lớn một chút, một người cha trẻ tuổi thấy thức ăn trong chén con gái còn chưa ăn hết, lập tức cúi đầu dụ dỗ nói: "Con gái ngoan, cho cha ăn một miếng thịt bò nha."
Bé gái khoảng bốn, năm tuổi cầm muỗng nắm do dự một hồi, cuối cùng vẫn gật đầu nói được.
Người mẹ thấy anh ta lừa ăn thịt bò của con gái, vươn tay đánh lên cánh tay anh ta một cái, kết quả sau giây lát chỉ thấy con gái đưa miếng thịt bò còn lại cho mình.
"Vậy con sẽ không còn."
"Không sao, con còn đậu đậu ăn."
Bé gái duỗi tay cầm đậu tương non, cười lên cực kỳ khiến người ta thương.
"Sao con ngoan như vậy." Người mẹ đương nhiên sẽ không ăn thịt bò của cô bé, nhưng lòng vẫn mềm nhũn đối với hành vi chia sẻ đồ ăn ngon của con gái.
Ăn hết dĩa đồ nguội cũng không tiện để bọn họ ngồi chờ, rất nhanh món nóng bắt đầu dọn lên, lên trước nhất chính là món chính vịt bát bảo.
Vịt đã ướp một đêm bỏ thêm những nguyên liệu như thịt xông khói, nấm hương, ốc khô, gạo nếp vào trong bụng, vịt hầm hai giờ thịt đã nhừ.