Trước khi ra nồi Lâm Sở Trì rưới nước luộc vịt được ninh đặc sệt lên trên vịt, món vịt bát bảo đã được nấu chín lan toả mùi thơm.
Món vịt bát bảo không chỉ có thịt vịt ăn ngon, cơm bát bảo hấp thụ hết nước luộc trong bụng vịt càng thơm ngon hơn. Món ăn mới vừa lên bàn, mọi người anh một đũa thịt vịt, tôi một muỗng cơm bát bảo, không bao lâu đã chia xong.
"Vịt này ngon, thịt nhừ ghê."
Người lớn tuổi thích ăn loại thịt này, đương nhiên, bọn họ cũng thích ăn cơm bát bảo bên trong, chỉ cảm thấy hiếm khi ăn được một con vịt hài lòng như thế.
"Anh xem con trai của anh kìa, trước đó còn không chịu đến, giờ còn giành hăng hơn bất kỳ ai."
Trong lòng người mẹ luôn nhớ tới con cái, quay đầu lúc nhìn thấy thằng con ngồi bàn kế bên đang gặm chân vịt, cười trêu với chồng.
Bàn kia đều là đám con nít choai choai, ăn cơm giống như đánh trận, đến con trai cô ấy còn có thể ăn chân vịt, không phải là do giành hăng hơn ai khác sao.
Tuổi mười mấy là cái tuổi ăn rất giỏi, giờ cậu nhóc gặm chân vịt đâu còn nhớ tới lời nói lúc trước, hiện tại đầy đầu đều là chân vịt thật là thơm.
Bên này ăn rất vui vẻ, bên kia vẫn còn bận rộn.
"Tốc độ dọn món thực sự không đuổi kịp tốc độ ăn của bọn họ."
"Ai bảo sai nào, các người không thấy thôi, tôi mới dọn món tiếp theo lên, vừa xoay người dẹp dĩa ăn trước đó, dĩa đã sạch bách."
"Cũng bình thường, thức ăn thơm như vậy, đổi thành tôi tôi ăn còn nhanh hơn."
"Được rồi đừng nói nữa, mau lên món đi, bàn trống cũng không đẹp đẽ gì đâu."
Cũng may Lâm Sở Trì nấu ăn vừa nhanh vừa có kế hoạch, hiện tại món nóng cũng đã làm gần xong.
Theo tốc độ lên món tăng nhanh, heo quay măng khô xé sợi, cá mú hấp kiểu xưa, cánh gà chiên xù, sò điệp hấp miến tỏi đều lục tục lên bàn.
"Oa…"
Bọn nhỏ nhìn thấy nhiều món ăn như vậy lên bàn, hoan hô đồng thời mau chóng gắp thức ăn. Món bọn chúng yêu nhất nhất định là cánh gà chiên xù, cánh gà ngoài xốp trong mềm vô cùng thơm, gặm sạch sẽ thịt rồi đến xương cũng không nỡ bỏ.
Mãi đến tận khi hết cánh gà, bọn chúng mới chuyển sự chú ý đến món ăn khác. Thường ngày món ăn như cá mú hấp kiểu xưa khá thanh đạm không được trẻ con yêu thích, nhưng ngày hôm nay bọn chúng lại bị mùi cá hấp dẫn, đũa chưa từng ngừng.
"Ăn thật ngon."
Thịt cá tươi mới trực tiếp chinh phục đầu lưỡi của bọn nhỏ, mãi đến khi ăn hết cá mới chuyển đũa, thậm chí ngay cả đồ uống quý báu trước cũng không màng để ý tới.
Đừng nói bọn nhỏ, thực ra những bàn khác cũng gần như vậy, tất cả mọi người đến ăn, cũng không đụng tới rượu và đồ uống.
Có điều ngẫm lại kỳ thực cũng bình thường, dù sao rượu và đồ uống lúc nào cũng có thể uống, món ngon như vậy bỏ qua cũng chưa chắc còn.
"Bây giờ còn cảm thấy đám tiệc trong thôn không sánh bằng khách sạn không?"
"Con sai rồi được chưa, mẹ đừng quấy rầy con ăn cơm."
Mặc dù có hơi bị vả mặt, nhưng cô ta cảm thấy có thể ăn món ngon như vậy, bị vả mặt cũng chấp nhận, dù sao mặt mũi là cái gì, nào có thơm bằng cơm.
"A, món sò điệp hấp miến tỏi này quá ngon, sò điệp tươi không nói, vậy mà miến cũng ngon như vậy."
Những kiểu món ăn như này, trừ phi có người không ăn, nếu không theo quy tắc ngầm chính là mỗi bàn mỗi người một con.
Người mẹ thấy dáng vẻ mất giá của con gái, bèn chia phần mình cho cô ta.
"Mẹ ơi mẹ thật tốt."
Nghĩ đến trước đó mình còn nói không muốn mẹ gắp thức ăn cho, hiện tại mẹ vẫn chịu chia sẻ sò điệp ngon như vậy cho mình, trong lòng cô con gái cảm động, có điều không thể không biết xấu hổ lấy ăn.
"Mẹ ăn đi, sò điệp ngon thế không nếm thử thật là đáng tiếc,"
Thấy mẹ con các cô đẩy tới để lui, người chồng mở miệng cười giỡn nói: "Nếu như hai mẹ con không muốn ăn thì cho cha ăn."
Vợ lườm anh ta một cái, cuối cùng vẫn gắp ít miến trên sò điệp cho con gái, còn dư lại thì mình ăn.
"Con cá này thật là tươi."
"Sò điệp ăn quá ngon, cũng không biết làm thế nào."
"Món măng khô ngon, tôi cũng ăn không đủ."
"Ngày hôm nay thật đúng là có lộc ăn, đầu bếp nhà bọn họ thật giỏi."
"Sườn cừu nướng đến rồi."
Sau khi mọi người ăn hết món ăn trên bàn vốn đang trò chuyện, chờ món sườn cừu nướng được đưa lên, trong nháy mắt lại cầm đũa lên.
Sườn cừu nướng tản ra mùi thơm nhìn đã thấy ngon, đến giờ không ai khách sáo nữa, đã sớm ăn một cách buông thả, dù sao bữa tiệc ngon như vậy, hễ mà bạn khách sáo một chút thôi thì sẽ không được ăn.