Tiêu Dĩ Hàn ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào Lý Tuyết Y, Lý Tuyết Y chỉ biết ôm cậu, cô còn có thể làm gì? Nếu buông tay thì chắc chắn sẽ ngã.
Tim đập thình thịch, cô muốn dời môi ra để nói chuyện với cậu, nhưng lực giữa hai người hôn nhau quá mãnh liệt, cô lại không thể động đậy.
May mà có lẽ Tiêu Dĩ Hàn đã phản ứng lại, lần nữa ôm Lý Tuyết Y, cô mới được giải cứu.
Khi Lý Tuyết Y ngồi vững lại, mặt đỏ như trái gấc, “Xin lỗi... tôi không cố ý, thật đấy, cậu tin tôi đi, tôi không cố ý hôn cậu.”
Cô run rẩy kéo tay áo Tiêu Dĩ Hàn, Tiêu Dĩ Hàn rũ mắt, Lý Tuyết Y không thấy rõ biểu cảm của cậu, nghĩ rằng cậu đang tức giận.
“Cậu đừng giận nhé? Tôi thật sự không có ý định hôn cậu, mặc dù cậu thật sự rất đẹp trai, nhưng vừa rồi tôi không đứng vững.” Lý Tuyết Y gần như sắp khóc.
“Ừm.” Tiêu Dĩ Hàn chỉ đơn giản đáp lại cô một từ.
Lý Tuyết Y thở phào nhẹ nhõm một hơi, không tức giận là được, nếu cậu ghi thù thì cô sẽ xong đời.
Cẩn thận nhìn cậu vài lần, thấy cậu thật sự không có dấu hiệu tức giận, cô mới thả lỏng.
“Vừa rồi là chuyện ngoài ý muốn, cậu đừng để tâm.” Mặc dù cô cũng cảm thấy ngượng ngùng, hơn nữa đó còn là nụ hôn đầu tiên trong hai đời cộng lại.
“Ngoài ý muốn?” Tiêu Dĩ Hàn lạnh như băng nhìn chòng chọc vào Lý Tuyết Y.
Lý Tuyết Y có chút ngại ngùng gật đầu, “Dù là ngoài ý muốn, nhưng đó cũng là nụ hôn đầu của tôi, cậu cũng không thiệt thòi gì.” Câu cuối cùng cô nói rất nhỏ, không dám nói lớn.
Tiêu Dĩ Hàn không nói gì, vẫn chỉ chòng chọc nhìn vào cô, Lý Tuyết Y bị cậu nhìn mà cảm thấy khó hiểu, “Sao vậy? Cậu đã nói không để tâm mà, cậu sẽ không... ghi hận trong lòng chứ?”
Lý Tuyết Y ôm ngực, “Nói rồi là không phải cố ý, cậu còn giận sao?” Kéo tay áo Tiêu Dĩ Hàn.
Ai mà biết Tiêu Dĩ Hàn lại lập tức mặt lạnh, Lý Tuyết Y: “....” Có vẻ như vẫn giận.
“Buông ra.” Ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Dĩ Hàn như bị một lớp mây mù bao phủ.
Lý Tuyết Y thật sự sợ cậu ghi thù, “Lớp trưởng Tiêu, hay cậu trả thù lại đi?”
Bằng không còn có thể làm gì khác? Lý Tuyết Y cứ kéo tay Tiêu Dĩ Hàn, Tiêu Dĩ Hàn vẫn lạnh lùng, không nói một lời.
Cậu rút tay ra, Lý Tuyết Y lại kéo lại, qua lại như vậy khiến Tiêu Dĩ Hàn trừng mắt nhìn cô.
Lý Tuyết Y không sợ, “Thật ra chuyện này chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, tôi không cố ý hôn cậu, hay là? Cậu hôn lại đi?”
Dũng cảm chỉ vào đôi môi hồng hào của mình, Lý Tuyết Y biết cậu chắc chắn sẽ không hôn cô, nên mới dám nói như vậy.
Tuy nhiên, Tiêu Dĩ Hàn vẫn lành lạnh hau háu nhìn cô, khiến cô cảm thấy sợ hãi, không phải cậu đang nghĩ cách g.i.ế.c cô đấy chứ?
Khi cô đang hoảng sợ không biết làm sao, Tiêu Dĩ Hàn thu ánh mắt lại, mở sách ôn tập không thèm để ý đến Lý Tuyết Y, như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Lý Tuyết Y không phân biệt được thái độ của cậu như thế nào, không biết có phải cô đã đắc tội gì đó không.
Chỉ có thể coi như không có gì xảy ra, nhưng những chuyện ngượng ngùng giữa cả hai vẫn liên tục xảy ra.
Ngay khi vừa tan học, Lý Tuyết Y khó khăn chống nạng đứng dậy rời chỗ, vừa nhảy vừa khập khiễng chưa đi đến cửa lớp.
Lý Tuyết Y đã bị Tiêu Dĩ Hàn nắm lấy tay, vẻ mặt không có biểu cảm. “Tôi cõng cậu.”
Lý Tuyết Y: “....” Cô không phải nghe nhầm đấy chứ?
“Không cần đâu, tôi tự đi được rồi.” Lý Tuyết Y ngại ngùng từ chối, cô nào dám để cho Tiêu Dĩ Hàn cõng.
Tiêu Dĩ Hàn vẫn kiên quyết đứng trước mặt Lý Tuyết Y, Lý Tuyết Y nhìn cậu vài lần, chỉ còn cách nhượng bộ.
“Vậy... cảm ơn cậu.” Lý Tuyết Y nhẹ nhàng nói, hơi cúi mặt, cô lại được nam chính cõng ư?
Đãi ngộ này cũng không tồi, trong lòng Lý Tuyết Y ít nhiều vẫn có chút đắc chí, lập tức nhào lên lưng Tiêu Dĩ Hàn.
Cô nghĩ Tiêu Dĩ Hàn sẽ rất gầy, không ngờ không phải, dựa vào lưng cậu, nhìn sườn mặt của cậu.
Có một cảm giác không thể diễn tả thành lời, rất ổn định, rất an toàn, Lý Tuyết Y không thể ngờ rằng người sau này muốn g.i.ế.c cô lại mang đến cho cô cảm giác an toàn.
Được Tiêu Dĩ Hàn cõng xuống cầu thang, Lý Tuyết Y nghe thấy hơi thở ổn định của cậu, “Nếu cậu mệt thì thả tôi xuống đi.”
Lý Tuyết Y thật sự không muốn cậu mệt, Tiêu Dĩ Hàn không để ý đến lời cô, ánh mắt dịu dàng hơn rất nhiều.
Đi thẳng đến cổng trường, một chiếc xe thể thao dừng lại trước cổng, người đàn ông đẹp trai dường như đang chờ ai đó, ánh mắt thẳng tắp không rời khỏi cổng trường.
Lý Tuyết Y đang lo lắng không biết cậu cõng lâu có mệt không, định khuyên thì vô tình nhìn thấy Trần Quý Nam bên cạnh chiếc xe thể thao.
Lý Tuyết Y: “!!” Trần Quý Nam? Hắn ta đang định làm gì vậy?
Mắt trừng to nhìn rõ là Trần Quý Nam, Lý Tuyết Y lập tức quay đầu đi, đừng để hắn ta thấy cô! Đừng thấy cô! Đừng thấy cô!
Trong lòng không ngừng lẩm bẩm, thực tế thì tàn khốc, Trần Quý Nam sao lại không thấy được cô chứ.
“Tuyết Y?” Âm thanh dịu dàng, Lý Tuyết Y nghe thấy lại khủng bố như la sát đoạt mệnh.
Trần Quý Nam đứng chắn trước mặt Tiêu Dĩ Hàn, Tiêu Dĩ Hàn không có ý định thả Lý Tuyết Y xuống, chỉ lạnh lùng đối diện cùng với Trần Quý Nam.
Trần Quý Nam thu ánh mắt khỏi Tiêu Dĩ Hàn, “Tuyết Y, xuống đi, tôi đưa em về.”
Lý Tuyết Y lập tức lắc đầu, “À, không cần, lớp trưởng Tiêu đưa tôi về là được, không dám làm phiền anh.”
“Lên xe đi.” Trần Quý Nam vẫn kiên quyết.
Lý Tuyết Y đã sợ hãi đổ mồ hôi lạnh, Trần Quý Nam ấn một cái vào xe thể thao, Tiêu Dĩ Hàn rũ mắt, thả Lý Tuyết Y xuống.
Lý Tuyết Y không hiểu gì bị thả xuống, chống nạng, nhìn Tiêu Dĩ Hàn im lặng bước đi.
Trần Quý Nam dường như rất tự tin rằng Lý Tuyết Y sẽ lên xe của mình, vì dù sao chưa từng có người phụ nữ nào từ chối hắn ta.