Trần Quý Nam ra hiệu “mời” với Lý Tuyết Y, cô hoảng sợ, có cảm giác như thần c.h.ế.t đang vẫy tay cười với mình.
Da đầu tê dại, cô nhanh chóng lùi lại một bước, vừa gọi vừa nhảy về phía Tiêu Dĩ Hàn.
“Tiêu Dĩ Hàn! Tiêu Dĩ Hàn! Cậu đi nhanh thế làm gì?” Lý Tuyết Y cảm thấy Tiêu Dĩ Hàn không đủ nghĩa khí, trong lúc nguy hiểm lại bỏ rơi cô.
Cô hét rất lớn, khiến những học sinh xung quanh đều quay lại nhìn, Tiêu Dĩ Hàn dừng bước, nghiêng người lạnh lùng nhìn Lý Tuyết Y.
“Cậu nói sẽ đưa tôi về nhà, sao lại chạy nhanh như vậy?” Lý Tuyết Y cảm thấy lạnh sống lưng, cô biết Trần Quý Nam đang nhìn mình chòng chọc.
Cố gắng ép bản thân không quay đầu lại, Trần Quý Nam này căn bản không phải là người bình thường, cô không thể tỏ ra có chút lưu luyến nào, để tránh gây rắc rối cho bản thân.
Dựa vào nam chính chắc chắn là lựa chọn an toàn và đúng đắn nhất, Lý Tuyết Y kéo Tiêu Dĩ Hàn lại, “Cõng tôi...”
Âm thanh mềm mại, khiến những người xung quanh đều cảm thấy ngọt ngào, ánh mắt hàn băng của Tiêu Dĩ Hàn tối lại, rũ mắt quay người lại.
Lý Tuyết Y thấy cậu cúi xuống, vui vẻ cười tươi, nhảy lên lưng Tiêu Dĩ Hàn, cực kỳ vui vẻ.
Tiêu Dĩ Hàn lần nữa cõng Lý Tuyết Y, trong khi Trần Quý Nam thì nhìn theo bóng dáng của bọn họ, bất ngờ nở nụ cười, “Thật là ngoài ý muốn.”
Lý Tuyết Y trên lưng Tiêu Dĩ Hàn, “Lớp trưởng Tiêu, vừa rồi cậu thật sự định bỏ rơi tôi à?”
Tiêu Dĩ Hàn không dừng bước, “Sao không lên xe?”
Rõ ràng cậu không hiểu lựa chọn của Lý Tuyết Y, Lý Tuyết Y thì hoảng sợ, “Đó là xe của người bình thường sao? Đó là xe đi đến địa ngục.”
Tiêu Dĩ Hàn: “??” Dừng bước lại, hơi nghiêng đầu nhìn cô.
Lý Tuyết Y bất ngờ nhìn thẳng vào mắt cậu, có chút ngây ngẩn.
“Ý cậu là gì?” Tiêu Dĩ Hàn cuối cùng cũng lên tiếng hỏi.
Lý Tuyết Y hơi ngại ngùng hồi phục lại tinh thần, “Ý trên mặt chữ.” Cô cũng không thể nói Trần Quý Nam là một kẻ biến thái thực thụ được.
Tiêu Dĩ Hàn đoán Lý Tuyết Y đang nói nhảm, bước chân chậm rãi đến gần nhà cô.
“Đến đây là được rồi.” Lý Tuyết Y không dám để Tiêu Dĩ Hàn lại gần quá, sợ Tô Cầm nhìn thấy, sẽ hiểu lầm thì không hay.
Tiêu Dĩ Hàn đặt Lý Tuyết Y xuống, “Cẩn thận.” Nói xong bằng giọng điệu lạnh lùng, nhưng không rời đi, mà ánh mắt vẫn nhìn vào Lý Tuyết Y.
Lý Tuyết Y không có chút lưu luyến nào, chống nạng đi về một hướng nào đó.
Cho đến khi bóng dáng Lý Tuyết Y biến mất, cậu mới thu ánh mắt lại, khi quay về thì một chiếc xe sang trọng cách đó không xa đang tiến lại gần bên Tiêu Dĩ Hàn.
Tiêu Dĩ Hàn hình như đã chú ý đến, nhưng giả vờ không thấy, môi mỏng mím lại, vẻ mặt lạnh lùng.
Người đàn ông trong xe có bảy phần giống Tiêu Dĩ Hàn, “Dĩ Hàn.”
Tiêu Dĩ Hàn dừng bước lại, ánh mắt như băng nhìn qua cửa kính xe hạ xuống, Tiêu Lệ nở một nụ cười, “Lên xe, ba có chuyện muốn nói với con.”
Tiêu Dĩ Hàn thu ánh mắt lại, tiếp tục bước đi, như thể không nghe thấy lời của Tiêu Lệ.
Nụ cười của Tiêu Lệ biến mất, nhìn cậu một lúc lâu, cuối cùng vẫn bỏ cuộc, cậu con trai này có tính khí quá cứng đầu, nhưng rồi sẽ có ngày cậu sẽ về nhận tổ quy tông.
Lý Tuyết Y ở nhà được Tô Cầm chăm sóc rất tốt, cũng không mắng mỏ cô, ngược lại còn rất dịu dàng, khiến Lý Tuyết Y có chút không quen.
Sáng hôm sau đến trường, cô lại bị Trang Tình chặn lại, đã chống nạng rồi mà cũng không tha cho cô? Có phải hơi phát rồ rồi hay không?
“Cô lại có chuyện gì?” Lý Tuyết Y không kiên nhẫn, đã phục rồi, sao một nhân vật lót đường lại không xứng đáng có được hai chữ yên tĩnh?
Gương mặt Trang Tình không chút biểu cảm, “Cô thích Tiêu Dĩ Hàn?”
Lý Tuyết Y: “.... Cũng tạm thôi, không phải là đặc biệt thích.”
Trang Tình cười lạnh, “Không phải đã nói rồi sao, Tiêu Dĩ Hàn không phải là người mà cô có thể với tới.”
“Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng lớp trưởng Tiêu cứ quấn quít lấy tôi, tôi biết phải làm sao?” Giọng nói nũng nịu khiến Trang Tình tức đến nghẹn họng.
Trang Tình rõ ràng tức giận, “Cpp nói bậy!” Tiêu Dĩ Hàn căn bản không phải là người như vậy.
“Không tin thì hỏi cậu ấy, hôm qua cậu ấy còn cõng tôi về nhà, tôi đã nói không cần, nhưng cậu ấy vẫn muốn, làm tôi xấu hổ c.h.ế.t đi được.” Lý Tuyết Y càng nói càng cảm thấy tương lai của mình tối tăm, nhưng cô không thể chịu đựng thêm nữa.
“Tiêu Dĩ Hàn tuyệt đối không thể làm ra chuyện như vậy, đừng dùng những lời này để kích thích tôi.” Trang Tình không bị Lý Tuyết Y lừa.
Lý Tuyết Y bị vạch trần cũng không khẩn trương, “Tôi kích thích cô làm gì? Chẳng có lợi ích gì.” Cô vốn chỉ nói sự thật, chỉ là phóng đại lên một chút mà thôi.
“Dù sao đi nữa, tôi hy vọng cô có thể nhận ra được sự thật, rồi tránh xa cậu ấy một chút.” Trang Tình cảnh cáo Lý Tuyết Y.
“Dựa vào cái gì?” Lý Tuyết Y lập tức phản ứng lại, cô ta là Hoàng đế sao? Cô ta nói gì thì mọi người phải nghe theo sao?
“Cô muốn thế nào mới có thể tránh xa Tiêu Dĩ Hàn?” Trang Tình nghiến răng nhìn chằm chằm vào Lý Tuyết Y.
Lý Tuyết Y nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Có thể thì có thể, chỉ cần cô có đủ thành ý.”
Trang Tình ngẩn người một chút, rồi khinh thường nhìn Lý Tuyết Y, “Nói cho cùng, cô cũng chỉ vì tiền mà.” Cô ta còn tưởng rằng cô có tình cảm với Tiêu Dĩ Hàn, nếu chuyện này bị Tiêu Dĩ Hàn biết...
Trang Tình cười lạnh, “Cho cô mười vạn, tránh xa Tiêu Dĩ Hàn ra.”
Lý Tuyết Y bĩu môi, “Mười vạn? Có phải hơi ít rồi không?”
“Ít? Mười vạn đối với một học sinh như cô và gia đình cô đã là không tồi rồi.” Trang Tình chế nhạo đánh giá Lý Tuyết Y từ trên xuống dưới.
Lý Tuyết Y suy nghĩ lại, cũng đúng, chủ yếu có lẽ Trang Tình cũng chỉ có mười vạn tiền tiêu vặt thôi.
“Vậy được rồi, bây giờ có đưa luôn không?” Lý Tuyết Y đáp lại bằng giọng trong trẻo.
“Ngày mai vào lúc này, cậu đến sớm một chút, đừng để ai phát hiện.” Trang Tình khinh thường liếc nhìn Lý Tuyết Y, rồi quay người rời đi.
Lý Tuyết Y nhìn theo bóng lưng cô ta, nhún vai, có tiền đến tay thì không lấy thì thật ngu ngốc, mà hơn nữa, gia cảnh nữ chính cũng không tồi, cô ta muốn đưa thì cô cứ việc nhận là được.
Nhảy lên cầu thang, vừa lên đến tầng hai, Lý Tuyết Y đã lắc đầu, cảm giác như nữ chính và nam phụ đang xếp hàng chặn đường mình.
“Nói đi, cậu lại có chuyện gì?” Lý Tuyết Y đào đào lô tai, thật phiền phức.
Lãnh Khiếu Vũ dựa vào tường nhìn chằm chằm vào Lý Tuyết Y, một lúc sau cậu ta mới lên tiếng, “Tôi vừa nghe thấy những gì các cậu nói.”
Lý Tuyết Y “ồ” một tiếng, không có gì bất ngờ, nam phụ sở dĩ có thể trở thành nam phụ, đương nhiên biết nữ chính thích Tiêu Dĩ Hàn, nhưng vẫn có thể bao dung.
“Mười vạn? Tôi thật sự cảm thấy xấu hổ cho Tiêu Dĩ Hàn.” Lãnh Khiếu Vũ cười nhạo một tiếng.
Lý Tuyết Y không hề xấu hổ hay lo lắng, “Cậu không cần phải cảm thấy xấu hổ cho cậu ấy, dù sao vẫn có người sẵn lòng bỏ ra mười vạn cho cậu ấy, còn cậu? Một đồng tôi cũng thấy đắt.”
Vừa nói vừa lắc đầu chê bai, Lãnh Khiếu Vũ bị cô châm chọc đến nghẹn họng.
“Tôi sẽ bỏ ra một trăm vạn, làm bạn gái của tôi.” Lãnh Khiếu Vũ dường như rất tự tin.
Lý Tuyết Y giả vờ sốc, “Một trăm vạn?? Nhiều tiền quá! Cả đời tôi chưa thấy nhiều tiền như vậy.”
Lãnh Khiếu Vũ cười càn rỡ, “Tiền quả thực là vạn năng.”
“Đáng tiếc cậu khó nuốt quá, nói thật cho tôi một trăm vạn, một ngàn vạn, tôi cũng không thể có chút liên quan nào với cậu, thật là tiếc cho một trăm vạn đó, chậc chậc chậc...”
Lý Tuyết Y cảm thán đi vào lớp học, Lãnh Khiếu Vũ không thể ngờ cô lại dám nói như vậy với mình.
“Cậu đang đùa tôi?” Lãnh Khiếu Vũ tức giận mặt mày xanh mét.
Lý Tuyết Y vô tội chớp chớp mắt, “Chính là đùa cậu đấy, thì làm sao?” Không còn sợ hãi, không còn gì để mất, cậu ta định làm gì?
Lãnh Khiếu Vũ muốn bắt Lý Tuyết Y, Lý Tuyết Y lập tức hét lên, “Cứu tôi! Có người đánh người bị thương, thật là táng tận thiên lương...”