[Xuyên Sách] Nữ Phụ, Em Vừa Mềm Lại Vừa Ngọt

Chương 55

Giả vờ không thấy Tiêu Dĩ Hàn, chống nạng từng bước lên lầu, phớt lờ ánh mắt âm u của Tiêu Dĩ Hàn phía sau, cùng với biểu cảm hả hê khi người gặp họa của Trang Tình.

Tiêu Dĩ Hàn rũ đôi mắt ngọc, môi mỏng mím chặt từng bước lên cầu thang, Lãnh Khiếu Vũ chế nhạo...

“Mày cũng chỉ đáng giá mười vạn thôi, lần sau chú ý một chút.” Đừng để bị lợi dụng nữa, Lãnh Khiếu Vũ tay đút túi cười khinh thường.

Tiêu Dĩ Hàn dừng lại vài giây, ánh mắt tối tăm trông rất quỷ dị.

Trang Tình nhìn Tiêu Dĩ Hàn lên tầng hai, siết chặt tay, lần này... cuối cùng cũng có thể đuổi những người bên cạnh Tiêu Dĩ Hàn đi, tin rằng Tiêu Dĩ Hàn sẽ không dễ dàng tin người khác nữa.

Tìm cơ hội cô ta sẽ giải thích với cậu, cô ta tin rằng cậu sẽ hiểu tấm lòng của mình với cậu.

Tiêu Dĩ Hàn như thể mang theo khí tức lạnh lẽo, từng bước tiến về phía cửa lớp, khi gần đến cửa, Lý Tuyết Y bất ngờ nhảy ra “A” một tiếng.

Cô muốn dọa Tiêu Dĩ Hàn, nhưng kết quả là mặt Tiêu Dĩ Hàn trở nên khó coi đến cực điểm, ánh mắt lạnh lẽo như nhìn một xác chết, có vẻ còn đáng sợ hơn trước.

“Cậu không phải bị tôi dọa thật rồi chứ?” Lý Tuyết Y nghiêng đầu nhìn cậu, may mà cô đã quen với ánh mắt đáng sợ của Tiêu Dĩ Hàn, nhanh chóng hồi phục lại.

Tiêu Dĩ Hàn vẫn dùng ánh mắt lạnh lẽo gắt gao nhìn Lý Tuyết Y, Lý Tuyết Y chẳng quan tâm cậu nghĩ gì, thỉnh thoảng lại thấy âm trầm.

Nhìn quanh lớp học, không có ai trong lớp, Lý Tuyết Y vội kéo tay Tiêu Dĩ Hàn, phớt lờ ánh mắt c.h.ế.t chóc của cậu, bỏ nạng xuống nhảy nhót cứng rắn kéo cậu đến chỗ của mình.

“Cho cậu xem cái này.” Lý Tuyết Y lén lút đặt một cái thẻ vào tay cậu.

Tầm mắt Tiêu Dĩ Hàn nhìn vào cái thẻ trong lòng bàn tay, ánh mắt u ám hiện lên vẻ ngây dại.

Lý Tuyết Y đắc ý ghé vào tai cậu, “Tôi nói với cậu nhé, tôi đã lừa Trang Tình mười vạn, lúc khẩn cấp có thể dùng để chi trả tiền thuốc men cho mẹ cậu.”

Cô chớp mắt với cậu, như vậy cậu sẽ không cần phải tiết kiệm nữa, Lý Tuyết Y ngoan ngoãn nghiêng đầu nhìn cậu, với bộ dáng “cậu mau khen tôi đi”.

Tiêu Dĩ Hàn: “....” Rõ ràng trong khoảng thời gian ngắn không biết phải phản ứng thế nào.

“Nhưng mà vẫn cần phải giả vờ một chút, trước mặt cô ấy chúng ta nên hạn chế nói chuyện.” Dù sao cũng không ảnh hưởng gì, Lý Tuyết Y vùi đầu lên khuỷu tay, nhìn Tiêu Dĩ Hàn với ánh mắt mong chờ.

Tiêu Dĩ Hàn nhìn Lý Tuyết Y với ánh mắt phức tạp, hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của cô.

Một lúc sau, Tiêu Dĩ Hàn cứng nhắc đưa chiếc thẻ trở lại cho Lý Tuyết Y, “Tôi không đồng ý.”

Lý Tuyết Y vừa ăn một miếng bánh bao, suýt nữa nghẹn, “Hả? Tại sao không đồng ý?” Mắt mở to không hiểu, khó khăn lắm mới có được mười vạn.

Tiêu Dĩ Hàn đưa cái thẻ lại cho Lý Tuyết Y, “Chuyện này không có gì để thương lượng.” Khuôn mặt không còn lạnh lùng, mà khi đối diện với Lý Tuyết Y, lại có thêm vài tia dịu dàng.

“Không phải... tại sao cậu không đồng ý? Đây là dùng để chữa bệnh cho mẹ cậu.” Lý Tuyết Y không nhịn được lớn tiếng chất vấn.

Nhưng Tiêu Dĩ Hàn không để ý đến cô, “Tôi tự sẽ giải quyết.”

Lý Tuyết Y thực sự có chút tức giận, nhưng không biết làm sao, nam chính cũng cứng đầu quá.

Hay là cô theo dõi cậu đến bệnh viện? Trực tiếp quẹt thẻ cho cậu, Lý Tuyết Y nghĩ cũng không ổn, cậu không chịu nhận thì mãi mãi sẽ không nhận, tính khí bướng bỉnh kia nếu sau này biết được, có thể lần sau sẽ trực tiếp chuyển đi sang bệnh viện khác.
Bình Luận (0)
Comment