Thời gian trôi qua từng chút một, Lý Tuyết Y cuối cùng cũng làm xong bài tập do Tiêu Dĩ Hàn đưa ra, duỗi người một cái.
Rất nhanh đã đến giờ tan học, Lý Tuyết Y đi đến bàn Tiêu Dĩ Hàn, “Đây, đưa cậu.”
Tiêu Dĩ Hàn nhìn Lý Tuyết Y bằng ánh mắt mát lạnh, đưa tay nhận lấy quyển bài tập và xem từng bài một.
Lý Tuyết Y cảm thấy như mình đang bị xử án công khai, không biết bản thân có làm sai nhiều không, rất cẩn thận dõi theo sắc mặt của cậu.
“Thế nào? Có phải sai nhiều lắm hay không?” Lý Tuyết Y chán nản gục xuống bàn.
Tiêu Dĩ Hàn chỉ nhìn cô, vẻ mặt có chút bất dắc dĩ, “Ngồi lại đây.” Bàn tay trắng trẻo vỗ vỗ bên cạnh cậu.
Lý Tuyết Y rụt rè kéo ghế dựa vào bên cạnh cậu, không cảm thấy có chỗ nào ngượng ngùng.
Cho đến khi cô ngồi xuống, Tiêu Dĩ Hàn vòng tay qua vai cô, như vô tình khóa cô trong vòng tay của cậu.
Hương thơm vờn quanh mũi Lý Tuyết Y, như thể ngay cả hơi thở cũng bị cậu cướp đi, nhịp tim ổn định của Tiêu Dĩ Hàn cô cũng cảm nhận được.
Hơi thở nóng rực phả vào tai Lý Tuyết Y, khiến cô cảm thấy ngứa ngáy, tai cô dần dần đỏ lên, muốn tránh cũng không thể tránh được.
Một lần nữa trong lúc lơ đãng, sự chạm nhẹ không chủ ý, môi mỏng của Tiêu Dĩ Hàn chạm vào tai cô, cô như bị bỏng, đột nhiên xoay người lại hôn trúng Tiêu Dĩ Hàn.
Lý Tuyết Y: “!!” Cô cứ đứng dậy là được rồi! Tại sao lại đột nhiên quay lại? Tại sao lại tự làm khổ mình?
Nhưng lần này Tiêu Dĩ Hàn không dễ dàng buông tha Lý Tuyết Y, từ sự ngạc nhiên thoáng qua, ánh mắt cậu dần trở nên sâu thẳm, hôn Lý Tuyết Y dần sâu hơn, mở môi cô ra, hơi thở ngày càng nặng nề, dần dần chìm đắm trong đó.
Lý Tuyết Y bị hôn đến mơ mơ màng màng, ngây ngốc, để cho Tiêu Dĩ Hàn hôn cô thật sâu.
Khi cô phản ứng lại, Tiêu Dĩ Hàn đã chôn đầu vào hõm cổ của cô.
“Tôi... tôi... Cậu vừa rồi...” Lý Tuyết Y mở to mắt, thở hổn hển không thể tin.
Tiêu Dĩ Hàn ngẩng mắt lên, “Chỉ là kìm lòng không đậu.” Nói xong lại hôn nhẹ lên đôi môi như quả anh đào của cô một chút.
Lý Tuyết Y: “!!” Cái gì gọi là kìm lòng không đậu?
“Tại sao cậu lại hôn tôi?” Lý Tuyết Y vẫn còn ngơ ngác, không hiểu gì cả.
“Cậu là người của tôi, hôn cậu có vấn đề gì?” Giọng nói trầm thấp của Tiêu Dĩ Hàn nghe trong tai Lý Tuyết Y, như đang ở trong một giấc mơ không thực.
“Cậu... tôi là của cậu ư?” Lý Tuyết Y nói năng lộn xộn, đầu óc cô như bị kẹt lại, không hiểu nổi.
“Ừ.” Tiêu Dĩ Hàn không có biểu cảm gì nhiều, chỉ là ánh mắt như ngọc lấp lánh như muốn nuốt chửng Lý Tuyết Y vào bụng.
“Nhưng mà tôi...” Lý Tuyết Y muốn phản kháng, dù sao cô chỉ ôm đùi để tương lai được sống sót, không có ý định nói chuyện yêu đương với cậu.
Tiêu Dĩ Hàn lập tức trở nên lạnh lùng, “Cậu không muốn?” Nhẹ nhàng kéo khoảng cách giữa hai người ra.
Lý Tuyết Y hoảng hốt lắc đầu, “Không phải không phải, chỉ là... quá đột ngột, tôi không có sự chuẩn bị nào cả.”
Nói gì thì nói, không phải đang kiểm tra bài tập sao? Sao lại bỗng dưng trở thành cô là người của cậu rồi?
“Dần dần sẽ quen thôi.” Tiêu Dĩ Hàn lại khóa Lý Tuyết Y trong vòng tay, tiếp tục giải thích bài tập.
Lý Tuyết Y nghe mà như mơ mơ hồ hồ, cô không dám phản kháng, sợ Tiêu Dĩ Hàn sẽ tức giận.
Sau giờ học, khi về nhà, cậu nhất quyết muốn đưa Lý Tuyết Y về, Tiêu Dĩ Hàn như người đang trong mối tình đầu, ở gần nhà Lý Tuyết Y, đã đẩy cô vào tường, hôn thật sâu vào môi cô.
Hơi thở gấp gáp khiến Lý Tuyết Y ngạc nhiên, môi cô bị hôn rất mạnh mẽ.
Cho đến khi cô gần như không thở được, Tiêu Dĩ Hàn mới buông Lý Tuyết Y ra.
Lý Tuyết Y cảm thấy đầu óc ong ong, không biết đã về đến nhà như thế nào.
Cho đến buổi tối đi ngủ, Lý Tuyết Y trằn trọc mãi không ngủ được, vừa nhắm mắt là lại nhớ đến cảnh tượng hôm nay.
Lý Tuyết Y xấu hổ lấy chăn che đầu, “Mắc cỡ c.h.ế.t đi được.” Ối giời ơi.
Nếu cô phản kháng, không biết Tiêu Dĩ Hàn sẽ làm gì, nhưng nếu không phản kháng... có vẻ cũng không phải là không thể chấp nhận.
Hình ảnh của Tiêu Dĩ Hàn hiện lên trong đầu, Lý Tuyết Y vội vàng vỗ nhẹ vào mặt mình, đang nghĩ gì vậy? Đây là nam chính, nam chính cuối cùng chỉ thuộc về nữ chính thôi.
Nhưng dù vậy, Lý Tuyết Y hoàn toàn không dám từ chối Tiêu Dĩ Hàn, không phải vì không đành lòng, mà càng nhiều là vì không dám.