Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 122

Quân trưởng đồng ý, lại trò chuyện với đối phương vài câu rồi cúp máy.

“Báo cáo!”

Thẩm Kiêu đứng ở cửa kêu một tiếng.

Khuôn mặt đen của quân trưởng lập tức nở nụ cười tươi: “Mau vào đây!”

Thẩm Kiêu chính là đại bảo bối của quân khu, cả nước có nhiều quân khu như vậy, nhưng tất cả đều như sói đói nhìn chằm chằm vào bảo bối nhà ông ấy, ông ấy phải giám sát chặt chẽ.

Quân trưởng tự mình pha trà, còn là loại trà Minh Tiền Long Tỉnh mà ông ấy không nỡ uống.

“Nhiệm vụ lần này thế nào? Không bị thương chứ?” Quân trưởng quan tâm hỏi.

“Không có.”

Thẩm Kiêu đặt ly xuống, hai tay để lên đầu gối, ngồi còn thẳng hơn cả tùng.

“Không bị thương là tốt, cậu nghỉ ngơi vài ngày đi.”

Lòng quan tâm của quân trưởng xuất phát từ tận đáy lòng, ông ấy quan tâm Thẩm Kiêu còn hơn cả con cái của mình, mấy đứa con không có tiền đồ của ông ấy không có ai có năng lực giành được vị trí thứ nhất trong cuộc thi cả nước, chỉ Thẩm Kiêu có thể.

Chỉ cần Thẩm Kiêu còn ở lại chỗ của ông ấy, ông ấy mãi mãi là người bị những quân quân khu khác hâm mộ ghen ghét.

“Vừa rồi nghe chú gọi điện thoại, nói muốn phái người tới đại đội Đường Thôn để điều tra sao?” Thẩm Kiêu hỏi.

Những chuyện Tề Quốc Hoa làm, anh đã điều tra hết, tên khốn này vẫn chưa an phận, còn muốn hại Niệm Niệm nhà anh, anh không thể ngồi yên nhìn được.

“Đúng vậy, ở quân khu Tây Nam có một người lính tên là Tề Quốc Hoa, nói là bị vị hôn thê thả rắn độc cắn tới mức tàn phế, không thể ở lại quân đội, chỉ có thể xuất ngũ về quê, Tề Quốc Hoa khiếu nại lên quân đội, quân khu Tây Nam muốn tôi phái người điều tra.” Quân trưởng nói.

“Để tôi đi điều tra.”

Thẩm Kiêu chủ động xin, đúng lúc anh đang nhớ Niệm Niệm.

“Cậu đi xem náo nhiệt cái gì, nghỉ ngơi đi, tôi sẽ phái người khác.”

Quân trưởng không đồng ý, ông ấy cảm thấy để Thẩm Kiêu đi là đang dùng dao mổ trâu giết gà.

“Đường Niệm Niệm là vợ của tôi, Tề Quốc Hoa kia đang khoác loác!”

Thẩm Kiêu nói thẳng thừng, việc này cũng không giấu được, đợi tới khi Niệm Niệm đủ mười tám tuổi, anh sẽ báo cáo kết hôn, Niệm Niệm sẽ có thể theo quân, quân trưởng chắc chắn sẽ thấy cô.

“Phụt...”

Quân trưởng đang uống trà trong ấm trà lớn của ông ấy, kinh ngạc tới nỗi phun ra một ngụm trà, Thẩm Kiêu xoay người né tránh.

“Cậu... Cậu có đối tượng rồi?”

Quân trưởng lấy khăn tay ra, dùng sức lau mặt, vẻ mặt kinh ngạc.

Con gái ông ấy thích Thẩm Kiêu, đã lì lợm la li3m hai năm, nhưng tới tận bây giờ Thẩm Kiêu vẫn không nhớ rõ con gái ông ấy trông như thế nào, có gặp trực diện cũng không quen biết, các nữ binh xinh đẹp khác của quân đội cũng có ý với thằng nhóc này, có vài lão chiến hữu có con gái nhờ ông ấy giới thiệu, ông ấy thử hỏi Thẩm Kiêu, tên nhóc này nói không có hứng thú.

Quân trưởng đã nhìn ra, Thẩm Kiêu là người có ý chí sắt đá, nói không chừng cả đời này cũng không cưới vợ, nào ngờ đột nhiên trên trời rơi xuống một người vợ tên Đường Niệm Niệm.

“Cậu và Đường Niệm Niệm kia quen nhau khi nào?” Quân trưởng vô cùng tò mò.

“Thanh mai trúc mã.”

Thẩm Kiêu lời ít ý nhiều.

“Khụ khụ...”

Quân trưởng bị sặc nước miếng, ông ấy thật sự không tin được, Thẩm Kiêu lại có thanh mai?

Tên nhóc này từ nhỏ đã không dễ sống chung, cô gái nhỏ nào mắt mù vậy?

Mặc dù vẫn chưa gặp Đường Niệm Niệm, nhưng quân trưởng đã có ấn tượng rất trực quan với cô—to gan, mắt mù.

Thẩm Kiêu ghét bỏ nhìn lãnh đạo, dùng từ ngữ ngắn gọn nhất để nói rõ mối quan hệ của anh và Đường Niệm Niệm, còn có quan hệ với Tề Quốc Hoa.

“Theo lời cậu nói, tính cách của Tề Quốc Hoa này rất có vấn đề đấy, sao quân đội lại thu nhận một người như vậy chứ? Lão Cao còn khen cậu ta không ngớt lời, nói là hạt giống tốt, hừ, Lão Cao này sống mấy chục năm rồi nên mắt cũng tệ dần.”

Quân trưởng vốn đã có ấn tượng không tốt với Tề Quốc Hoa, bây giờ lại càng không tốt, Lão Cao mà ông ấy nói chính là người gọi điện trước đó, lãnh đạo của một quân khu Tây Nam, cũng là lão chiến hữu của ông ấy.

“Vậy cậu đi điều tra vụ án này đi, gọi cho Chu Kình và Ngụy Chương Trình.”

Quân trưởng đích thân gọi điện tới sở lực lượng vũ trang và cục công an Chư Thành, lại dặn dò Thẩm Kiêu đừng hành động theo cảm xúc.

“Cậu tạm thời đừng để lộ mối quan hệ giữa cậu và Đường Niệm Niệm, tránh cho Tề Quốc Hoa kia giở trò.”

“Đã rõ.”

Thẩm Kiêu gật đầu, đứng dậy rời đi vội vàng, anh phải đi thu dọn hành lý, xuất phát ngay trong hôm nay.

Anh rất nóng lòng muốn gặp Niệm Niệm.

Anh còn vô cùng hối hận, nên xác định mối quan hệ với Niệm Niệm sớm hơn, trước đây anh không nghĩ tới phương diện này, chỉ muốn bảo vệ một đời Niệm Niệm được chu toàn.

Thẩm Kiêu vỗ đầu một cái thật mạnh, anh trước kia là một tên óc heo, may mắn hiện tại đã suy nghĩ cẩn thận.

“Ra tay nhẹ một chút!”

Phía sau truyền tới giọng của quân trưởng.

“Vâng!”

Thẩm Kiêu đáp lại, anh chắc chắn sẽ không giế t chết Tề Quốc Hoa.

Quân trưởng lắc đầu, có hơi đồng tình với Tề Quốc Hoa, trêu chọc tên sát tinh Thẩm Kiêu này thì ngày lành sắp tàn rồi!

Đường Thôn.

Mười giờ sáng, các thôn dân đều đang làm việc trước cổng thôn, nhưng vụ xuân đã sắp kết thúc, mọi người đều lười biếng làm việc, thỉnh thoảng lại trò chuyện vài ba câu, đại đội trưởng thấy thế cũng không nói gì.

“Thím hai à, Niệm Niệm nhà thím vào thành được sáu ngày rồi nhỉ?” Có người hỏi.

“Sáu ngày rồi, cũng không biết có quen ăn cơm trong thành không.”

Ngoài miệng bà cụ Đường nói vậy, nhưng thật ra trong lòng đã suy nghĩ, con bé chết tiệt kia nhất định ngày nào cũng đến tiệm ăn, bà ấy đã gọi điện hỏi thằng hai, con bé chết tiệt kia chỉ ăn ở nhà thằng hai được một bữa, còn những lúc khác chắc chắn đều đến tiệm cơm.

Con bé chết tiệt này còn lười hơn cả rùa đen, có tiệm cơm làm sẵn chắc chắn sẽ không nấu ăn.

Bà cụ bắt đầu đau ngực, tim nhói lên từng hồi, bà ấy đang đau lòng cho số tiền đã mất.

Mỗi ngày đều tới tiệm ăn, sáu ngày chắc chắn phải tốn hơn mấy chục đồng nhỉ?

Ai da!
Bình Luận (0)
Comment