Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 123

Răng hàm của bà cụ Đường bắt đầu đau, không còn tâm trạng tán gẫu với người khác, nghiến răng cuốc đất, cuốc đất một lần, miệng lại phát ra câu ‘đứa cháu phá sản’ một lần.

“Thím hai à, Niệm Niệm nhà thím trở về rồi này!”

Có người kêu to, tất cả mọi người đồng loạt ngẩng đầu, nhìn về cây cầu đá ở cổng thôn.

Đường Niệm Niệm xuất hiện trên cầu.

Bà cụ Đường vứt cái cuốc đi, chạy đi giống như gió, sáu ngày nay không có con nhóc chết tiệt này cãi lộn, bà ấy không quen.

“Cháu làm xong công việc rồi sao? Hiện tại có thể nghỉ mấy ngày? Ngày nào ở thành cháu cũng tới tiệm ăn à? Tiêu mấy chục rồi?”

Bà cụ hỏi buộc miệng hỏi liên tiếp mấy câu liền.

Đường Niệm Niệm lười trả lời, lấy ra một cái túi vải bông từ trong sọt, bên trong là một xấp báo, mở ra lấy bánh bao thịt vẫn còn nóng hôi hổi nhét vào miệng bà cụ.

“Chưa tới giờ ăn nên cháu ăn mấy cái bánh bao, lại biết bà sẽ là vụ tiêu tiền, một cái bánh bao một hào hai, còn phải có phiếu, móng vuốt của cháu còn lỏng hơn cả mỏng gà, cho dù có kiếm được 98 đồng cũng phải tiết kiệm tiền...”

Bà cụ Đường lấy bánh bao thịt ra, ngực lại đau nhói, bà ấy thật sự không quen nhìn cháu gái tiêu xài phung phí.

Ăn bánh bao thịt cũng không thành tiên được, cớ chi phải tiêu tiền phung phí!”

“Cho!”

Đường Niệm Niệm nghe tới mức ngứa tai, rút ra một tờ đại đoàn kết chặn miệng bà cụ lại.

Cô có tiền, bà cụ nhỏ yêu tiền, có thể lấy tiền giải quyết chính là việc nhỏ.

“Cháu cho bà tích góp làm của hồi môn!”

Bà cụ Đường cất tiền vào túi, toàn bộ tiền trước kia đưa cũng giữ lại, đợi con bé Niệm lấy chồng, tất cả đều để làm của hồi môn.

Bà ấy không ăn bánh bao thịt, muốn cầm về nhà cho Cửu Cân ăn.

“Đều là nước miếng của bà, Cửu Cân không ăn đâu.”

Đường Niệm Niệm đâm một câu, bà cụ tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng hiệu quả rất tốt, bà cụ Đường nhét bánh bao thịt vào miệng, bà vốn dĩ định ăn nửa cái, để dành nửa cái tới trưa ăn tiếp.

Nhưng cắn một miệng liền không ngừng miệng được, quá ngon, bà cụ cắn hết ngụm này tới ngụm khác, còn chưa nhấm nháp kỹ vị thịt đã hết một chiếc bánh bao thịt, nhìn bàn tay trống không, bà cụ buồn rầu vô cùng.

Bà ấy nên từ từ ăn, Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm cũng không nhanh bằng bà ấy.

“Cái này bà ăn từ từ thôi!”

Đường Niệm Niệm lại lấy ra một cái bánh bao thịt khác, nhét vào miệng bà cụ.

Sau đó cho Đường Mãn Kim và Từ Kim Phượng mỗi người một cái bánh bao, những người khác nhìn tới mức ch ảy nước miếng, bọn họ cũng muốn có cháu gái (con gái) kiếm được 98 đồng!

“Bà ơi, cháu muốn ăn bánh ngải cứu.”

Đường Niệm Niệm đưa ra yêu cầu, cô thèm.

Trong sọt còn có thịt và bột gạo, cả rau ngải cứu, bà cụ Đường đồng ý, bảo con trai cả nghỉ việc, lên núi đào măng mùa đông.

Các thôn dân lại tiếp tục hâm mộ, nhà ai làm bánh ngải cứu lại dùng miếng thịt to vậy chứ, có nhiều thịt như vậy, cho dù làm bánh cỏ đuôi chó cũng ngon.

“Niệm Niệm à, cháu có còn muốn phơi khoai lang không?” Có người phụ nữ lớn tiếng hỏi.

Chuyện vợ của đại đội trưởng phơi khoai lang cho Đường Niệm Niệm, đã truyền hết cả thôn, hơn nữa mọi người còn biết, Đường Niệm Niệm trả năm đồng tiền công.

Bác ba gái rất muốn khoe khoang, nhưng lại có người ghen tị, nên đã nói bớt lại, thành năm đồng tiền công, dù thế cũng khiến người trong thôn ghen tị đỏ mắt.

Chỉ có phơi khoai lang mà thôi, năm đồng quá dễ kiếm, bọn họ cũng muốn kiếm.

“Bác ba gái phơi đủ rồi ạ, bác ấy phơi ăn ngon, ngon nhất cả thôn!”

Đường Niệm Niệm nói thẳng, tiền của cô không dễ kiếm như vậy.

Hơn nữa những người khác làm không đạt tiêu chuẩn vệ sinh, cô không ăn nổi.

Lại còn tinh tế rắc hạt mè lên trên, vô cùng thơm

“Con bé chết tiệt này còn chê đồ tôi phơi nữa đấy!”

Vẻ mặt của bà cụ Đường hậm hực, khoai lang bà ấy phơi ít nhất nằm trong hạng ba người làm ngon ở Đường Thôn, miệng con nhóc chết tiệt này còn kén hơn cả hoàng đế.

Đường Niệm Niệm cũng không dây dưa với những người đó, đạp xe rời đi, ra sau núi tìm Đường Cửu Cân, cô bé đã cắt xong cỏ cho lợn, nhặt một bó củi, đang chơi trốn tìm với các bạn nhỏ.

“Chị hai!”

Nhìn thấy chị hai yêu dấu, Cửu Cân bò ra khỏi một nấm mồ bỏ hoang, trên đỉnh đầu có mấy nhánh cỏ, vui mừng chạy về phía Đường Niệm Niệm.

Sáu ngày không được gặp chị hai, cô bé nhớ cô muốn chết.

“Nhớ chị hay là nhớ bánh bao thịt hả?”

Đường Niệm Niệm lấy cỏ ra khỏi đỉnh đầu cô bé, phủi bùn đất trên người.

“Nhớ chị hai!”

Đường Cửu Cân trả lời không chút do dự, trong lòng lại lặng lẽ nói thêm một câu, cũng nhớ bánh bao thịt.

Nhưng chị hai vẫn quan trọng hơn bánh bao thịt một chút.

“Chị hai ơi, chị mua bánh bao thịt à?”

Cô bé nhón mũi chân, lục sọt tìm bánh bao thịt, khóe miệng ch ảy nước miếng.

Các bạn nhỏ khác đều vô cùng hâm mộ, bọn họ cũng muốn có chị gái kiếm được 98 đồng.

Đường Niệm Niệm đếm đầu người, ngoại trừ Cửu Cân, còn có sáu bạn nhỏ khác.

Cô phát cho mỗi bạn nhỏ một cái bánh bao thịt, sáng nay cô lại đi mua thêm hai mươi cái bánh bao thịt, trong không gian vẫn còn rất nhiều, sau này cô tự mình gói.

“Cảm ơn chị hai!”

“Chị hai ơi, em thích chị nhất!”

“Chị hai ơi, sau này em sẽ nghe lời chị!”

“Chị hai ơi, chị cần gì cứ gọi em một tiếng nhé!”

Các bạn nhỏ vui vẻ vô cùng, ríu rít bày tỏ lòng trung thành, từ nay về sau, bọn họ chính là tiểu tùy tùng trung thành của chị hai.

Khóe miệng Đường Niệm Niệm hơi nhếch lên, đám nhóc con người thật đáng yêu.

Cô ngoắc tay với các bạn nhỏ.

Các bạn nhỏ phản ứng rất nhanh, lập tức vây quanh lại, sáu cái đầu nhỏ tròn xoe, sáu đôi mắt to lấp lánh nhìn chị hai thân yêu của bọn họ.

Đường Niệm Niệm dặn dò vài câu vào tai bọn nhỏ, các bạn nhỏ dùng sức gật đầu, tỏ vẻ đã nhớ kỹ, chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

“Không được nói với người khác, đây là bí mật của chúng ta, nếu ai nói ra, sau này không được ăn bánh bao thịt nữa.”

Giọng điệu của Đường Niệm Niệm có hơi lạnh lùng, các bạn nhỏ lắc đầu dữ dội, trăm miệng một lời: “Không nói đâu ạ!”

Bọn họ vẫn muốn ăn bánh bao thịt, cho dù là cha mẹ cũng sẽ không nói.

“Chị hai ơi, nếu ai dám nói em đánh chết bọn họ!’

Đường Cửu Cân vung nắm tay, hai má thịt phồng lên, ai dám phản bội chị hai, cô bé tuyệt đối không nương tay!
Bình Luận (0)
Comment