Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 126

Loại bánh thanh minh nhân ngọt này có tên rất hay, tên là "Tuyết Đoàn".

Nhưng mà Đường Niệm Niệm không thích ăn Tuyết Đoàn, cô chỉ thích ăn nhân mặn, cho nên dặn bà cụ Đường xào thật nhiều nhân bánh mặn.

Gói bánh mặn khá là phiền toái, phải nắn lớp vỏ từng chút từng chút sao cho bên ngoài mỏng bên trong dày, bởi vì bột gạo dễ dính tay nên trong lòng bàn tay nhất định phải bôi mỡ heo, nếu sẽ không nắn được.

Sau đó bỏ nhân bánh vào giống như làm sủi cảo, hoặc bóp đường viền, hoặc trực tiếp gấp lại, chính là bánh mặn.

Đường Niệm Niệm cũng muốn gói chung với mọi người, còn cố ý bóp đường viền khác biệt, bởi vì cô muốn mang cho Thẩm Kiêu ăn.

Cả một nhà bận rộn đến ban đêm, cuối cùng cũng gói xong, bên trong cái mẹt đều là bánh thanh minh, mặn ngọt, hơn mấy trăm cái, vào ban đêm, bữa tối của nhà họ Đường chính là quả thanh minh.

Hấp tầm mười phút là có thể ăn, mặn ngọt mỗi loại hấp một nửa, ngoại trừ Đường Niệm Niệm ra, những người khác mặn ngọt đều thích ăn.

Đường Niệm Niệm ăn bảy tám cái bánh thanh minh, có hơi căng bụng, điểm tâm bằng bột gạo rất dễ nê bụng, bà cụ Đường bỏ vào trong làn hai mươi cái bánh thanh minh, mặn ngọt mỗi thứ một nửa, bảo Đường Niệm Niệm đưa cho nhà đại đội trưởng.

Đường Thanh Sơn tổng cộng có bốn anh em, nhưng bây giờ chỉ còn ông tư, hai anh em khác đều đã chết yểu khi còn bé, cũng không có con cháu.

Cho nên trong thôn, nhà họ Đường và nhà đại đội trưởng là có quan hệ thân cận nhất, bình thường làm đồ ăn ngon đều sẽ đưa cho nhau.

Đường Niệm Niệm xách theo cái làn cùng Cửu Cân đi qua, tiện thể cô hỏi xem chuyện thành lập nhà máy vớ luôn.

Nhà đại đội trưởng vừa ăn cơm tối xong, bác ba gái đang ở phòng bếp thu dọn, Đường Hồng Hạnh ở trong sân giặt quần áo, vẫn là mặt không biểu cảm giống như ai thiếu cô ấy một trăm vạn vậy.

"Chị Hồng Hạnh!"

Cửu Cân kêu một tiếng, Đường Hồng Hạnh giật xuống khóe miệng, cười còn khó coi hơn cả khóc.

Đường Niệm Niệm mặc kệ cô ấy, loại người đầu óc ngu ngốc này, cô cũng chả muốn quan tâm.

Hơn nữa cô rất hoài nghi, lấy tính tình này của Đường Hồng Hạnh, nếu kết hôn với Tuyên Xuân Vinh thì chỉ sợ cũng sẽ trở thành vợ chồng bất hoà.

Có câu nói thế này, người đã chết mới là bạch nguyệt quang, nếu còn sống thì chỉ là hạt cơm trên vạt áo thôi

Nhưng mà cô không hối hận vì đã cứu Đường Hồng Hạnh, mục đích của cô là phá hủy hậu cung của Liễu Tịnh Lan, về phần Tuyên Xuân Vinh và Đường Hồng Hạnh có phải sẽ thành vợ chồng bất hoà hay không, cô không có chút lo lắng nào, không sống được với nhau nữa thì ly hôn chứ sao.

"Bé Niệm, Cửu Cân, vào nhà ngồi!"

Bác ba gái đi ra, lạnh lùng nhìn con gái, từ lúc cứu từ trong sông trở về, con bé chết tiệt kia vẫn cứ như vậy, giống như cả nhà đều có lỗi với cô ta vậy.

Cái thứ đầu óc ngu si, bà ấy cũng lười mắng cô ta.

Nhưng dù sao cũng là miếng thịt từ trên người rơi xuống, mặc kệ thì nhất định là không được, dù sao nuôi ở nhà hai năm, trong nhà cũng không phải không nuôi nổi, chờ Tuyên Xuân Vinh kết hôn, lập tức gả con nhóc chết tiệt này đi, nhắm mắt làm ngơ.

"Bác ba gái, bà nội bảo cháu đem cái này tới!"

Đường Niệm Niệm đưa cái làn qua, xốc lớp vải xô phía bên trên lên, bên trong là bánh thanh minh còn nóng hổi.

"A nha, làm sao đưa nhiều thế, nhà cháu làm bánh thanh minh sớm như vậy ư?"

Bác ba gái giật nảy mình, hai mươi cái bánh là đại nhân tình, hơn nữa giữa trưa còn có một bát thịt lớn nữa.

"Ừm, thèm."

Đường Niệm Niệm rất thành thật trả lời, bác ba gái khóe miệng giật một cái, con bé Niệm này giống y như khi còn bé, một chút cũng không thay đổi.

Bà nhớ rõ có một lần, con bé Niệm nói muốn ăn bánh mật rán, bác hai Thanh Sơn không nói hai lời liền bảo bác hai gái rán, rán bánh mật tốn nhiều dầu lắm, bình thường cũng chỉ có ăn tết mới rán một chút.

Bác hai trai đúng là yêu thương chiều chuộng con bé Niệm, chỉ cần cô nhóc này muốn ăn, thì sẽ dùng đủ mọi cách để chiều ý nó.

"Bác ba!"

Đường Niệm Niệm kêu một tiếng, đại đội trưởng từ trong nhà đi ra, ánh mắt không che giấu được vui sướng.

"Đi, ra ngoài nói!"

Đại đội trưởng lôi kéo Đường Niệm Niệm ra ngoài, trong nhà không an toàn, vợ ông ấy không biết giữ mồm giữ miệng.

"Không thể nói ở trong nhà à? Bên ngoài đều là gió!"

Bác ba gái nói thầm câu, cũng không để ý, lấy khoai lang khô cho Cửu Cân mài răng.

Đại đội trưởng kéo người tới cửa thôn, lúc này mới dừng lại, vui mừng nói: "Lãnh đạo nói chỉ cần Đường Thôn chúng ta có thể sắp xếp được thiết bị thì sẽ đồng ý thành lập nhà máy."

"Tháng sau đi, cháu sẽ kiếm được ba mươi cái máy làm vớ."

Đường Niệm Niệm nói ra một thời gian.

"Được, việc này tạm thời cháu đừng nói ra ngoài."

Đại đội trưởng vừa nói vừa xoa tay, nếu như nhà máy vớ được thành lập thành công thì về sau Đường Thôn chính là đại đội ưu tú nhất toàn công xã, ai cũng không dám xem nhẹ ông ấy.

"Bác ba, bác đừng nói với bác ba gái là được."

Đường Niệm Niệm nói lại, miệng cô rất kín đó.

Vẻ mặt đại đội trưởng ngượng ngùng, vợ ông ấy đúng là nhiều chuyện thật, nhưng mà ông ấy chắc chắn sẽ không nói, đây chính là việc liên quan đến nghiệp lớn toàn thôn, cho dù ông ấy nằm mơ cũng sẽ không nói ra một chữ.

"Hắt xì!"

Đường Niệm Niệm hắt hơi một cái, xoay người rời đi, cửa thôn gió quá lớn, thổi đến lạnh cả cổ cô rồi.

"Bé Niệm, lần trước cháu nói tháng chín có chuyện lớn, là chuyện lớn gì?"

Đại đội trưởng đuổi theo, việc này chọc cho lòng ông ấy ngứa ngáy khó nhịn, ban đêm cũng ngủ không ngon.

"Đến lúc đó bác sẽ biết, bác ba, sắp thành lập nhà máy rồi, bác phải bắt đầu học tập, không thể làm xong nhà máy rồi, đến lúc đó bác không quản được!"

Đường Niệm Niệm chuyển lực chú ý của đại đội trưởng sang chuyện khác, sau khi thành lập xong nhà máy vớ, xưởng trưởng khẳng định là đại đội trưởng, cô chỉ phụ trách chia hoa hồng và hỗ trợ kỹ thuật.

Vẻ mặt của đại đội trưởng lập tức trở nên nghiêm túc, bé Niệm nói rất đúng, ông ấy phải học tập, nhất định phải phát triển bản thân.

"Về thôi!"

Đại đội trưởng đi rất nhanh, ông ấy muốn trở về xem châm ngôn, còn muốn nghe radio, học tập tư tưởng, hiểu rõ quốc gia đại sự, cố gắng phát triển bản thân.
Bình Luận (0)
Comment