Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 127

Đường Niệm Niệm cong khóe miệng, không biết còn tưởng rằng bác ba của cô muốn đi thi đó.

Kỳ thật cô đều đã sắp xếp xong xuôi hết cả rồi, đại đội trưởng làm trưởng xưởng, phụ trách quản lý nhân viên trong xưởng, chú út của cô phụ trách tiêu thụ, Đường Mãn Đồng mỗi ngày đi dạo ở bên ngoài, mồm mép cũng lưu loát, làm việc này cực kỳ phù hợp.

Sản xuất, quản lý và tiêu thụ, ba vấn đề nòng cốt đều đủ hết rồi, nhà máy sẽ không có vấn đề lớn, nhắm mắt cũng có thể vận hành được.

Tối hôm đó, đại đội trưởng vừa đọc châm ngôn vừa nghe radio cho đến mười giờ khuya vẫn còn đang cố gắng học tập, làm cho bác ba gái cũng ngủ không ngon, đá cho ông ấy một cái xuống giường.

Ngày thứ hai, Đường Niệm Niệm ngủ một giấc đến mặt trời lên cao, là bị bà cụ Đường lớn giọng đánh thức.

"Bé Niệm con đừng ngủ nữa, mau dậy đi, bộ đội phái người đến điều tra con này!"

"A nha... Cái con nhóc chết tiệt này, cháu còn ngủ được hả, lửa đã đốt tới mông rồi, mau dậy!"

Bà cụ Đường kêu mấy tiếng, Đường Niệm Niệm mới nhúc nhích một cái, nhưng mắt cũng không thèm mở ra, trở mình tiếp tục nằm ngáy o o.

Bà cụ Đường đợi cả buổi, tức giận đến oa oa kêu to, vén tay áo lên, nắm mũi Đường Niệm Niệm, còn cắn răng nghiến lợi mắng: "Heo cũng không ngủ nhiều bằng cháu, có đứa con gái nhà ai mà lười như cháu không? Về sau lập gia đình còn như vậy, người mẹ chồng nào sẽ thích? Mau dậy!"

Đường Niệm Niệm rốt cục cũng tỉnh.

Bị ngạt mà tỉnh.

Cảm giác ngạt thở mãnh liệt khiến trong một khoảnh khắc nào đó cô tưởng là về tới tận thế, bỗng nhiên mở mắt ra, trên thân bắ n ra hàn khí lạnh thấu xương, ánh mắt đen láy băng lãnh vô tình, tay cũng giơ lên, chuẩn bị bóp ch ết người công kích coo.

Bà cụ Đường bị cóng đến run lập cập, cái tay đang bóp mũi cũng buông lỏng ra, không hiểu rõ làm sao đột nhiên lại lạnh như vậy, hơn nữa cháu gái nhìn rất khác bình thường, quá đáng sợ.

Bà cụ cũng không nghi ngờ cái gì, dù sao con nhóc này trước đó sốt tới bốn năm mươi độ, không chết đã là mạng lớn, có chút thay đổi cũng rất bình thường.

Đường Niệm Niệm nhận ra bà cụ, cô rút tay trở về, hơi lạnh trên người cũng tiêu tán, bất mãn nói: "Nội, tốt nhất là bà có việc đó!"

Ghét nhất là sáng sớm bị người làm phiền, nếu như bà nội cô không nói ra được có chuyện chính đáng gì thì về sau sẽ dừng hiếu kính đại đoàn kết một tháng.

Bà cụ Đường sửng sốt một chút, lập tức giận dữ, con nhóc này còn dám bất mãn?

Bà giơ tay lên vỗ xuống, không dùng sức quá lớn, mắng té tát: "Bà đây nói lớn tiếng như vậy, cháu điếc hả? Bộ đội phái người đến điều tra cháu, Tề Quốc Hoa kia không biết xấu hổ, nói ngày đó là cháu thả rắn độc, còn báo cáo lên bộ đội, lãnh đạo bên kia cũng là kẻ đầu óc ngu si, thế mà tin chuyện ma quỷ của tên Tề Quốc Hoa không biết xấu hổ kia, người ngu xuẩn như thế làm sao làm lãnh đạo!"

Hiện tại bà cụ hết sức bất mãn với lãnh đạo của Tề Quốc Hoa, tiêu chuẩn phân biệt tốt xấu của bà ấy rất đơn giản, chính là ruồi bu trứng thối, người tốt làm sao lại chơi với người xấu?

Có thể cấu kết với người xấu, tám chín phần mười chính là người xấu.

Đường Niệm Niệm ngáp một cái, chậm rãi mặc quần áo, vẻ mặt rất bình tĩnh.

"Cháu nhanh lên, người của bộ đội còn đang chờ, bác ba cháu cũng đang đợi, mau đi nói rõ ràng!"

Bà cụ Đường nhìn thấy mà con mắt tóe ra lửa, hận không thể mặc quần áo cho con nhóc này, thời gian cô mặc quần áo thì bà ấy đã có thể làm xong một bộ quần áo luôn rồi.

“Ừm!"

Đường Niệm Niệm chậm rãi đáp, động tác cũng không nhanh hơn bao nhiêu, Tề Quốc Hoa không lấy ra được chứng cứ, bộ đội không có cửa trị tội được cô.

Nếu như người phái tới cùng một giuộc với Tề Quốc Hoa, vậy cũng đừng trách cô ra tay vô tình!

"Cháu không cần sợ, cho dù là lãnh đạo cũng không thể tùy tiện định tội, nơi này chính là Đường Thôn, là địa bàn của chúng ta, nếu những người này dám cùng một giuộc với Tề Quốc Hoa thì bà đây sẽ bộ đội làm lớn chuyện!"

Bà cụ Đường tưởng là cháu gái dọa, hạ giọng an ủi, lời bà ấy nói cũng không phải là khoác lác, nếu người của bộ đội tới thực sự dám bắt con bé Niệm thì bà ấy nhất định sẽ đến bộ đội đại náo thiên cung.

Cam lòng bỏ cái thân già này, dù là hoàng đế cũng dám kéo xuống ngựa, bà ấy đã hơn sáu mươi rồi, sống cũng đủ rồi.

Trong lòng Đường Niệm Niệm ấm áp, ngẩng đầu, giọng nói vô cùng chân thành nói: "Nội, cháu không sợ!"

"Không sợ là đúng, bác ba cháu cũng nói với bà và cháu, đừng lo lắng!"

Bà cụ Đường ra khỏi phòng, đến phòng bếp nấu cơm.

Đường Niệm Niệm rửa mặt xong, bà cụ Đường cũng làm xong điểm tâm, rau xanh xào bánh mật, còn rán hai quả trứng lòng đào, là bữa sáng xa hoa hiếm có.

"Mau ăn đi!"

Bà cụ Đường bày điểm tâm lên trên bàn, còn đi khuấy chén mạch sữa tinh.

Con bé kia nhiều tật xấu, buổi sáng ăn đồ khô thì nhất định phải uống chén mạch sữa tinh, nói quá khô ăn không vô, trước giờ bà ấy chỉ nghe qua quá ít ăn không đủ no, chứ chưa nghe qua quá khô ăn không vô.

Đường Niệm Niệm có chút thụ sủng nhược kinh, bình thường buổi sáng cô uống mạch sữa tinh, bà cụ đều sẽ càm ràm vài câu, sao hôm nay lại tốt như vậy?

"Mau ăn, ăn xong thì đến chỗ bác ba cháu, ăn ngay nói thật là được, khỏi phải sợ bọn họ!"

Bà cụ Đường cũng ngồi xuống, nhìn cháu gái ăn cơm.

Đường Niệm Niệm uống ngụm mạch sữa tinh trước, vừa thơm vừa ngọt, sữa vị rất nồng, siêu dễ uống.

Sau đó cầm đũa đâm quả trứng tráng một cái lỗ, lòng đỏ màu vàng chảy ra, bao lấy bánh mật xào, nhìn càng thêm muốn ăn, Đường Niệm Niệm gắp bánh mật lên ăn, bánh mật của nhà họ Đường là ba phần gạo nếp bảy phần gạo tẻ, có chút mềm, còn rất dai, cắt thành miếng xào rau xanh siêu ngon.

Đường Niệm Niệm ăn đến quai hàm phồng lên, vừa đáng yêu vừa xinh đẹp, vẻ mặt ghét bỏ của bà cụ Đường dần dần trở nên dịu dàng, nhớ tới lúc mới ôm Đường Niệm Niệm trở về.
Bình Luận (0)
Comment