Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 373

Ông cụ Phó kia thật là hồ đồ, xem con gái của vợ hai như báu vật, còn con gái ruột của mình thì xem như cỏ rác, để mặc một nhà ba người Phó Bạch Lan ngược đãi con ruột của mình.

Dù ông cụ đó có đem tài sản cho Thẩm Kiêu và cậu Phó, Đường Niệm Niệm cũng không có ấn tượng tốt về ông ta.

Cũng may ông cụ đó chết rồi, nếu không cô chắc chắn sẽ thay Thẩm Kiêu báo thù.

Cả bà cụ ác độc kia nữa, mẹ của Phó Bạch Lan, nhưng bà ta lại chết quá sớm, quá là đáng tiếc.

“Gán tội gián điệp cho Phó Bạch Lâm đi.”

Đường Niệm Niệm nhẹ nhàng nói ra những lời này, đã định được kiểu chết cho Phó Bạch Lâm.

Tên khốn kiếp đó dựa vào nhà họ Phó hưởng phúc hơn nửa đời, nếu chết quá dễ dàng thì có lợi cho ông ta quá.

Cha mẹ ruột của anh em Phó Bạch Lan đều làm nghề hát hí khúc, sau khi cha ruột của bọn họ chết, mẹ ruột của họ dựa vào kỹ năng biểu diễn và nhan sắc xinh đẹp câu được ông Phó, dụ dỗ ông Phó đến xoay vòng vòng.

Sau khi gả vào nhà họ Phó, cả gia đình chuyển từ căn nhà lộn xộn sang căn biệt thự lớn, trước kia họ nằm mơ cũng không dám nghĩ tới cuộc sống phú quý như này, nhưng cả nhà lại không biết mang ơn, còn muốn gi ết chết con gái mà vợ đầu để lại, chiếm lấy tài sản của nhà họ Phó.

Cả gia đình đó còn ác độc hơn cả rắn rết, tuyệt đối không thể để Phó Bạch Lâm chết quá dễ dàng.

Văn hóa của Phó Bạch Lâm không cao, ông ta làm việc ở rạp chiếu phim, là công việc ông Phó sắp xếp cho ông ta khi còn sống.

Vào thập niên 70 công việc ở rạp chiếu phim là loại công việc lý tưởng vinh quang giống như tài xế vậy, có thể thấy được ông Phó rất quan tâm tới con riêng của vợ.

Lúc còn trẻ Phó Bạch Lâm phụ trách chiếu phim trong rạp chiếu phim, sau khi già thì làm nhân viên bán vé, công việc vô cùng nhẹ nhàng, cố gắng chịu thêm mấy năm nữa là có thể về hưu, ông ta nhìn rất giống em gái Phó Bạch Lan, da mặt trắng bóc, dáng người trung bình, gầy teo, trên mặt thường xuyên mang theo nụ cười, trông mặt mũi rất hiền lành, nhân duyên ở chỗ làm cũng rất tốt.

Cả nhà này đều rất biết diễn, nhân duyên của Phó Bạch Lan cũng rất tốt, hàng xóm xung quanh đều khen bà ta là người mẹ kế tốt.

“Lão Phó, lại nghe radio à!”

Phó Bạch Lâm vừa kiểm vé xong, ngồi xuống nghe bình thư[1], nhưng hôm nay trên mặt ông ta không có nụ cười, có vẻ hơi nghiêm túc.

[1] Bình thư: một hình thức văn nghệ dân gian của Trung Quốc, khi kể một câu chuyện dài dùng quạt, khăn làm đạo cụ.

Bình thư: một hình thức văn nghệ dân gian của Trung Quốc, khi kể một câu chuyện dài dùng quạt, khăn làm đạo cụ.

Em gái tới nông trường, ba đứa cháu trai đều đã chết, ông ta cười không nổi.

“À ờ, đang nghe bình thư.”

Phó Bạch Lâm miễn cưỡng cười một cái, đáp lại đồng nghiệp.

Trong lòng ông ta có niềm bất an mãnh liệt, sợ em gái sẽ liên lụy đến mình.

“Lão Phó sắc mặt của ông không tốt lắm, xảy ra chuyện gì sao?”

Đồng nghiệp rất cẩn thận, nhìn ra tinh thần của Phó Bạch Lâm không tốt lắm, sắc mặt cũng hơi khó coi, quan tâm hỏi vài câu.

“Mấy ngày nay ngủ không ngon, lớn tuổi, không dùng được nữa.”

Phó Bạch Lâm cười càng thêm miễn cưỡng, từ lúc em gái xảy ra chuyện, ông ta chưa từng được ngủ ngon, buổi tối nằm mơ sẽ mơ thấy Phó Thanh Lan, cô em kế bị em gái ông hại chết.

Thật ra năm đó ông ta từng phản đối qua, không phải vì tâm địa ông ta tốt, mà sợ giết một mạng người sẽ liên lụy đến cả nhà ông ta.

Nhưng Phó Bạch Lan khư khư cố chấp, sau khi ông ta biết rõ thì Phó Thanh Lan đã chết rồi, nghe nói chết vô cùng thảm, máu cũng chảy đến khô.

Khoảng thời gian đó, mỗi buổi tối Phó Bạch Lâm luôn gặp ác mộng, luôn mơ thấy Phó Thanh Lan nằm trong vũng máu, kéo dài tới một tháng, cơn ác mộng mới biến mất.

Thật không ngờ gần đây ông ta lại mơ thấy Phó Thanh Lan, vẫn giống như giấc mơ ngày xưa, dưới thân Phó Thanh Lan toàn là máu, sắc mặt trắng như người chết, gắt gao nhìn chằm chằm ông ta.

Ông ta thường xuyên bị ác mộng làm cho tỉnh lại giữa đêm khuya, sau đó thì không ngủ tiếp được nữa, nếu cứ kéo dài như vậy, ông ta nhất định sẽ chịu không nổi.

“Đi bốc mấy thang thuốc đông y uống đi, lúc trước tôi cũng không ngủ ngon, uống mấy thang thuốc đó cũng tốt lên.”

Đồng nghiệp nhiệt tình đề cử lão thầy thuốc đông y đã xem bệnh cho ông ấy, Phó Bạch Lâm phản ứng qua loa, ông ta mắc tâm bệnh, dù hoa đà có kê đơn cũng vô dụng.

Lại có một người đi tới lôi đồng nghiệp kia đi, sau khi cách xa khoảng vài mét, đã truyền tới giọng nói: “Ông nói mấy lời đó với ông ta làm gì? Em gái của ông ta là một chiếc giày rách, đang ban ngày ban mặt lại dám làm bậy với đàn ông, bị bắt tại chỗ, chậc, không một mảnh vải che thân, thật không biết xấu hổ!”

“Không thể nào? Em gái của lão Phó trông rất học thức lễ nghĩa, sao có thể là loại người đó được?” Trên mặt đồng nghiệp tràn đầy kinh ngạc, tin tức của ông ấy không nhạy lắm, vẫn chưa biết Phó Bạch Lan đã xảy ra chuyện.

“Hứ, ngoài mặt thì học thức lễ nghĩa nhưng thực tế thì lả lơi phóng đãng, vợ tôi và chị tôi đều tận mắt nhìn thấy, chậc chậc… Khoan hẵng nói, người đã năm mươi tuổi nhưng da thịt vẫn mịn màng, còn quyến rũ hơn cả mấy cô vợ trẻ tuổi nữa cơ.”

“Chẳng trách sắc mặt gần đây của lão Phó không tốt lắm, hóa ra trong nhà xảy ra chuyện, thật sự không thể trông mặt mà bắt hình dong.”

“Sau này cách xa ông ta một chút, em gái kia của ông ta đã bị đưa tới nông trường cải tạo, ba đứa cháu trai cũng chết hết, theo tôi thấy, nhà ông ta nhất định là bị trúng tà!”



Dù tiếng nói chuyện của hai người này không lớn nhưng cũng không nhỏ, bọn họ cũng không thèm quan tâm có bị Phó Bạch Lâm nghe thấy không.

Sắc mặt của Phó Bạch Lâm vô cùng khó coi, trước kia lúc em gái ông ta có quyền thế thì hai tên hèn hạ này hay thường xuyên nịnh bợ ông ta.

Nhưng ông ta tức giận cũng vô dụng, bây giờ cả em gái còn khó tự thân đảm bảo, Thẩm Chí Viễn không tìm thấy, không biết đã đi đâu, dù có tìm tới thì ông ta cũng sẽ không quan tâm gì tới ông.

Bây giờ ông ta không thể dựa vào ai cả, chỉ hy vọng có thể yên ổn lăn lộn đến lúc về hưu, đừng tiếp tục xảy ra sự cố nữa.

Phó Bạch Lâm yên lặng cầu nguyện, ông ta còn hai năm mới về hưu, hy vọng có thể yên bình trôi qua, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì nữa.

Ông ta thở dài, đứng dậy đấm đấm sau lưng, sau đó tới nhà vệ sinh, ông ta đặt radio trên ghế, lúc sau sẽ quay về nghe tiếp.

Chờ sau khi ông ta rời đi, một bóng dáng xuất hiện, là Đường Niệm Niệm.

Cô đội mũ lưỡi trai, mũ được hạ xuống thấp nhất, che khuất hơn nửa khuôn mặt nên không thấy rõ mặt cô, cô mặc quần áo của đàn ông, không phân biệt được giới tính.

Đường Niệm Niệm cầm lấy radio, trốn qua một góc, lách mình vào không gian, bắt đầu chỉnh kênh radio.
Bình Luận (0)
Comment