Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 374

Còn bên chỗ Phó Bạch Lâm, Thẩm Kiêu cũng đang quấn lấy.

Thẩm Kiêu cố ý đụng ông ta một cái, hai người xảy ra tranh chấp, hơn nữa Thẩm Kiêu đã cải trang, Phó Bạch Lâm hoàn toàn không nhận ra.

“Người trẻ tuổi như cậu sao không biết nói lý lẽ như vậy hả, rõ ràng là cậu đụng trúng tôi, cậu không xin lỗi tôi thì cũng thôi đi, còn muốn tôi xin lỗi, có biết nói lý không vậy!”

“Con mắt chó nào nhìn thấy ông đây đụng trúng ông? Lão già bất tử kia, tôi đã đụng trúng ông chưa?”

Vẻ mặt Thẩm Kiêu hung hăng, còn đẩy Phó Bạch Lâm một cái, trông như tên lưu manh không sợ bất cứ thứ gì.

Phó Bạch Lâm không đứng vững, thiếu chút nữa đã té ngã, ông ta vừa tức vừa sợ, nhưng phần sợ vẫn nhiều hơn.

“Được, xem như tôi xúi quẩy, là tôi đụng trúng cậu, xin lỗi ngài nhé!”

Phó Bạch Lâm cắn răng nói xin lỗi, thằng nhóc khốn kiếp này cao hơn ông ta một cái đầu, người cao lớn như ngựa, ông ta đánh không lại.

“Ông tủi thân cái gì? Giọng điệu này như thể ông đây oan uổng ông lắm hả? Câu xin lỗi qua loa như này ông đây không thèm!”

Thẩm Kiêu lại đẩy ông ta một cái, phát huy hình tượng lưu manh không thèm nói lý vô cùng tinh tế.

Lúc đó Phó Bạch Lâm không đứng vững được nữa, ông ta ngã xuống đất, không dễ gì mới bò dậy được, nhưng vẫn không dám tức giận, một tay vịn eo, cắn răng nói: “Cậu còn muốn làm gì? Tôi đã nói xin lỗi rồi, cậu đừng có quá đáng!”

“Tôi cứ quá đáng đấy, ông làm gì được tôi?”

Thẩm Kiêu tiến lên một bước, từ trên cao nhìn xuống ông ta, giễu cợt rồi nói: “Dập đầu với ông đây đi rồi ông đây tha cho ông!”

Phó Bạch Lâm tức giận đến nhảy lên, dù ông ta có sợ cũng sẽ không dập đầu với thằng nhóc khốn nạn này.

“Có gan thì đánh chết tôi đi, tôi không tin trên đời này không có công lý, con trai tôi còn lớn hơn cậu mấy tuổi, cậu lại muốn tôi dập đầu, cậu có còn là con người không hả?”

Phó Bạch Lâm gằn cổ họng kêu lên, hy vọng có thể gọi được đồng nghiệp nhanh chóng tới giúp đỡ.

“Nói với mẹ ông đấy!”

Thẩm Kiêu dùng sức đánh lên đầu ông ta, đánh mạnh đến mức đầu ông kêu ong ong, đầu váng mắt hoa, mắt nổi cả đom đóm.

Có vài người bước tới, đều là công nhân viên chức ở rạp chiếu phim, họ nói vài câu xin hòa giải.

“Hôm nay tha cho lão già khốn nạn như ông, lần sau đừng để tôi thấy được!”

Thẩm Kiêu buông lời hung ác, sau đó nhanh chân rời khỏi.

Niệm Niệm kêu anh quấn lấy Phó Bạch Lâm khoảng bảy tám phút, anh đã quấn lấy nhiều hơn cả tám phút rồi.

Phó Bạch Lâm tức đến xanh cả mặt, môi cũng run rẩy, nếu em gái và Thẩm Chí Viễn còn là vợ chồng, ông ta có thể sợ thằng ranh con này sao?

Phó Bạch Lâm kìm nén một hơi, mặt tối sầm về lại chỗ ngồi, uống một hớp trà lớn, cầm lấy radio mở lên, chỉnh đến kênh quen thuộc, muốn nghe một đoạn kinh kịch để thả lỏng tâm trạng.

Sau một hồi xoay tròn đã truyền ra âm thanh bản nhạc du dương, giọng hát thì uyển chuyển quyến rũ, hấp dẫn lòng người sinh ra ngứa ngáy, Phó Bạch Lâm sửng sốt một chút, lập tức nghe đến say sưa ngon lành, còn nghĩ màn kịch hôm nay của kênh hí khúc thật không tệ, bài hát này rất hay.

Người phụ nữ hát vài câu thì ngừng lại, sau đó truyền ra giọng nói phát thanh êm tai, là MC nữ, tiếng phổ thông không quá chuẩn, nói chuyện rất điệu đà, giống như đang làm nũng.

Phó Bạch Lâm trừng mắt nhìn, phát hiện không được bình thường, nhưng ông ta vừa mới bị Thẩm Kiêu làm cho tức điên, còn bị đánh vào đầu, phản ứng trở nên chậm chạp, vẫn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.

“Ông nghe lén đài phát thanh của kẻ địch, ông là đặc vụ!”

Trên mặt đất vang lên tiếng hét, là tiếng hét của Đường Niệm Niệm, sau khi cô động tay động chân vào radio thì trốn ở gần đó, chờ Phó Bạch Lâm nhảy vào hố.

Một tiếng hét này của cô đã dẫn tới một đám người xung quanh đến gần, Phó Bạch Lâm run run, muốn tắt radio, nhưng động tác của Đường Niệm Niệm còn nhanh hơn ông ta, cô đã đè ông ta xuống.

Giọng nói êm tai của người phụ nữ trong radio truyền ra, khẩu âm đặc biệt như vậy, nghe vào đã biết là ai.

Nét mặt của những người vây quanh cũng trở nên phẫn nộ, trừng mắt nhìn chằm chằm Phó Bạch Lâm.

“Thế mà lại ẩn nấp bên cạnh chúng ta nhiều năm như vậy, nhất định đã bán đi không ít tin tức, mau đi báo!”

“Tôi đi gọi điện thoại!”

“Tuyệt đối không thể tha cho ông ta!”

Trong lòng quần chúng cũng đầy căm phẫn, ánh mắt nhìn Phó Bạch Lâm cũng giống như nhìn tên quỷ nhỏ.

“Tôi không phải đặc vụ, tôi cũng không biết tại sao lại dò được đài này, rõ ràng tôi chỉnh đến kênh hát hí khúc mà…”

Phó Bạch Lâm oan uổng kêu lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nếu bị định tội bán nước, cả nhà ông ta đều xong rồi.

“Cái này còn không phải là radio của ông à? Còn không phải do ông tự mở à? Đến bây giờ mà ông còn nghĩ cách xảo biện, ông là đồ chó hoang quân bán nước!” Đường Niệm Niệm mắng.

Phẫn nộ của quần chúng bị kéo căng đến đỉnh điểm, có vài người trẻ nhiệt huyết sôi trào, họ nắm chặt cổ áo của Phó Bạch Lâm, đấm cho ông ta mấy cái.

“Đánh chết quân bán nước như ông!”

“Đồ chó hoang, đánh ông ta!”

Mỗi người đấm một cái, đã đánh Phó Bạch Lâm đ ến không còn hình người, như con sâu mục nát nằm trên mặt đất, ánh mắt dần trở nên tuyệt vọng.

Dự cảm của ông ta đã ứng nghiệm, quả nhiên không có kết cục tốt.

Báo ứng mà!

Lãnh đạo của rạp chiếu phim cũng bị kinh động bước tới, ông ấy gọi điện thoại cho Cát Vĩ hội, nhân chứng vật chứng đều có đủ, có rất nhiều người nghe được tiếng đài phát thanh hải ngoại mà Phó Bạch Lâm nghe lén, kênh phát thanh đã bị chỉnh lại, có thể thu được đài phát thanh ở hải ngoại.

Bằng chứng chất đầy như núi, Phó Bạch Lâm bị áp tới nông trường ngay trong ngày, làm bạn với Phó Bạch Lan.

Dù vợ và con gái của Phó Bạch Lâm đã cắt đứt quan hệ với ông ta nhưng vẫn bị liên lụy, họ bị chụp cái mũ quân bán nước, mấy năm tới không thể nghĩ tới việc ngẩng đầu, bọn họ cũng cực kỳ hận Phó Bạch Lâm, đương nhiên sẽ không quan tâm sống chết của ông ta ở nông trường.

Trong nháy mắt, bọn họ mới đến Bắc Kinh hơn nửa tháng, nhà họ Chu sụp đổ, nhà họ Thẩm cũng xong đời, anh em Phó Bạch Lan cũng đi tới nông trường chịu khổ, thật ra vẫn còn thiếu một chút, Đường Niệm Niệm đang định tới nông trường xem bọn họ sống thế nào, cô cầm theo cây đuốc.

Nhưng trước khi đi tới nông trường, Thẩm Chí Viễn đã kêu người chuyển lời tới, muốn gặp Thẩm Kiêu.
Bình Luận (0)
Comment