Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 377

Sau khi Chu Hồng Xương chết chưa được mấy ngày, chồng đã ly hôn với cô ta, hơn nữa sức chịu đựng của trái tim Chu Tư Hồng quá yếu, sau khi biết người nhà họ Chu đều chết hết thì cô ta đã uống thuốc tự sát.

Bớt đi không ít chuyện cho Đường Niệm Niệm.

Người nhà họ Chu đã chết hết, ngoại trừ hai con chó giữ cửa ra, Đường Niệm Niệm đã tha cho chúng nó.

Cô và Thẩm Kiêu rời khỏi Bắc Kinh, lái xe đến tỉnh Hà Bắc, quê hương của ông ngoại Thẩm Kiêu.

Dựa theo bản đồ, bọn họ tìm được một ngọn núi sâu thẳm, Đường Niệm Niệm thả Bách Tuế và Phúc Bảo ra, có chúng nó ở đây, dã thú trên núi cũng tránh đi, không dám đến gần.

Tìm suốt một ngày, rốt cuộc bọn họ cũng tìm được cửa hang núi như trên bản đồ, trên cửa hang mọc đầy dây leo, Thẩm Kiêu dùng dao cắt đi sạch sẽ, lộ ra cửa đá bị rêu xanh ăn mòn.

“Cái này có lẽ là miệng khóa, cắm cây thánh giá vào đi.”

Đường Niệm Niệm lấy ra cây thánh giá Phó Thanh Hàn đưa cho cô, Thẩm Kiêu cũng lấy cái của anh ra, hai cây thánh giá c ắm vào, hợp lại với nhau không một kẽ hở, biến thành một khối.

Cắm thánh giá vào cửa hang, chỉ nghe được tiếng tạch tạch, cửa đá phát ra âm thanh nặng nề, chậm rãi nâng lên.

Lúc cửa đá mở ra, một ngọn gió mát thổi tới, không có mùi nấm mốc, hiển nhiên trong hang động có chỗ thông gió, Bách Tuế và Phúc Bảo vội vàng chạy ở phía trước.

Chúng nhanh chóng chạy vào rồi lại chạy ra.

“Gâu… Không có nguy hiểm!”

Bách Tuế báo cáo.

Bên trong có rất nhiều rương, nó mở ra nhìn thử, đựng rất nhiều đồ vật sáng lóng lánh, chủ nhân nhất định rất thích.

Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu vào hang động, bảo Bách Tuế và Phúc Bảo canh chừng ở cửa hang.

Cửa hang rất hẹp nên đường cũng nhỏ, hơn nữa trên vách động còn khảm rất nhiều dạ minh châu, phát ra ánh sáng dịu nhẹ, chiếu sáng hang động rất rõ ràng, Đường Niệm Niệm đếm, có khoảng hai mươi viên dạ minh châu.

Nhà họ Phó còn có tiền hơn cả nhà họ Đường!

Đường Niệm Niệm mừng thầm, tràn đầy mong chờ vào kho báu, hai người vòng qua đường nhỏ, sau đó chợt nhận ra, nó giống như một cái lỗ lớn do một người đào lên, to bằng sân bóng rổ, trong đó bày đầy rương, chỉ cần nhìn một chút đã biết nhiều rương hơn nhà họ Đường nhiều.

Có một vài rương không bị treo ổ khóa, nhẹ nhàng đẩy nắp ra, đa số đều là gạch vàng và thỏi vàng ròng, tuổi còn xưa hơn nhà họ Đường, Đường Niệm Niệm tính toán thử, kho báu này của nhà họ Phó sớm hơn hai trăm năm so với nhà họ Đường.

Hai phần ba đều là vàng, có hơn một trăm rương, còn lại đều là đồ bằng ngọc và đồ cổ, thậm chí còn có đồ đồng thau, cùng với các loại tranh vẽ đồ sứ, đều là kho báu vô giá.

Điều khiến Đường Niệm Niệm vui nhất chính là có tầm mười rương đá quý, sáng long lanh, blink blink, mỗi một hạt đều là cực phẩm, còn có cả hai rương đụng ngọc phương Đông chất lượng tuyệt hảo nữa, dù đã qua nhiều năm như vậy, nhưng vẫn sặc sỡ lóa mắt như cũ.

“Chúng ta cho cậu vàng nhé, còn đá quý em giữ lại chơi.”

Đường Niệm Niệm muốn tặng phân nửa vàng cho Phó Thanh Hàn, còn đá quý thì cô muốn giữ riêng cho mình, nhiều đá quý xinh đẹp như vậy, mỗi một hột cô đều không nỡ.

“Được.”

Thẩm Kiêu cười đồng ý, thật ra anh biết rõ, cậu sẽ không thèm để ý tới mấy thứ này.

Hơn nữa Niệm Niệm đã chữa khỏi thân thể cho cậu, chuyện đó đáng giá hơn mấy thứ châu báu này nhiều.

Đường Niệm Niệm vô cùng vui vẻ, bốc một nắm đá quý lên ngắm nghía, những viên đá quý tỏa sáng lung linh rớt khỏi tay cô, giống như cầu vồng, xinh đẹp cực kỳ.

Tất cả rương đều bị Đường Niệm Niệm thu vào trong không gian, ngay cả dạ minh châu ở đầu hang cô cũng móc xuống hết, một hột cũng không để lại.

Bọn họ đóng cửa đá lại, sau đó trồng không ít dây leo ở cửa hang, còn rót chút ít nước suối, tăng tốc sự sinh trưởng của dây leo, che khuất đi cửa hang, tránh bị người khác phát hiện.

Ba ngày sau, bọn họ về tới Thượng Hải.

Minh Chấn Hưng nhìn thấy Thẩm Kiêu thì vui mừng còn hơn nhìn thấy con trai mình, cười mắng: “Thằng nhãi cháu đi lâu như vậy, còn không gọi điện thoại, năm nay cháu không có kỳ nghỉ đấy!”

Ông ấy liên tục sắp xếp nhiệm vụ cho Thẩm Kiêu, nhiệm vụ mà chỉ có mình tên nhóc này làm được, những người khác không thể làm được.

“Tên nhóc cháu nói thật cho chú biết, chuyện nhà họ Chu có liên quan tới cháu không?”

Nói xong chuyện công việc, Minh Chấn Hưng đóng kỹ cửa sổ, thấp giọng hỏi.

Chuyện xảy ra ở Bắc Kinh, ông ấy ở Thượng Hải mà còn biết, chỉ trong hai mươi ngày ngắn ngủi, cả nhà họ Chu đều chết, không còn lại một ai.

Nếu nói không có yếu tố con người tác động, không ai tin cả.

Minh Chấn Hưng đoán là Thẩm Kiêu, tên nhóc này vừa tới Bắc Kinh, nhà họ Chu đã xảy ra chuyện, nào có chuyện trùng hợp như vậy.

“Nhà họ Chu là tự mình diệt mình!”

Thẩm Kiêu nghiêm trang trả lời, anh tuyệt đối không thừa nhận.

Cho dù đối phương có là Minh Chấn Hưng.

“Vậy chuyện của cha cháu thì sao?” Minh Chấn Hưng đổi chủ đề, hỏi sang Thẩm Chí Viễn.

“Ông ta tự tạo nghiệp phải chết.”

Vẻ mặt Thẩm Kiêu lạnh nhạt, anh chỉ phụ một tay mà thôi, nếu bản thân Thẩm Chí Viễn trong sạch, cho dù anh có thêm dầu vào lửa thì cũng không xảy ra việc gì.

Minh Chấn Hưng thở dài, vỗ mạnh lên vai anh, an ủi: “Làm việc thật tốt, chú viết báo cáo thăng chức cho cháu!”

“Cảm ơn chú Minh, cháu đi đây!”

Thẩm Kiêu gấp gáp đi ăn cơm với Đường Niệm Niệm, ngày mai anh phải đi làm nhiệm vụ, thời gian gấp rút, anh không nỡ lãng phí một phút một giây nào.

“Đi đi!”

Minh Chấn Hưng nhận ra suy nghĩ của anh, nên để anh rời đi.

Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Kiêu đã xuất phát đi làm nhiệm vụ, Đường Niệm Niệm không quay về Chư Thành, cô tìm người dọn dẹp lại căn nhà Tây mới mua, còn đặt mua một vài đồ nội thất, cũng không phải loại quá cao cấp, đều là nội thất giá rẻ từ trạm tái chế.

Sau khi dọn dẹp lại một chút, ngôi nhà đã ra hình ra dáng, Đường Niệm Niệm dọn vào ở.
Bình Luận (0)
Comment