Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 378

Cô vừa mới dọn vào, sau lưng đã có người bước tới cửa, là một người đàn ông kiêu căng ngạo mạn, hơn ba mươi tuổi, đôi mắt đặt trên đỉnh đầu, cách ông ta nhìn cô vô cùng khó chịu, khiến nắm đấm của Đường Niệm Niệm cũng cứng lại vài lần.

Cô cố kiềm xuống, vẫn chưa biết rõ thông tin cả người đàn ông này, phải hỏi thăm trước.

“Chủ nhân của ngôi nhà này, Đỗ Nhất Luân đâu rồi? Cô là gì của anh ta?”

Người đàn ông hỏi giống như thẩm vấn phạm nhân.

Đỗ Nhất Luân đã mất tích nhiều ngày, ông ta cho rằng đã chết, hưng phấn đi tới sở địa chính đòi nhà ở, kết quả đối phương nói cho ông ta biết, Đỗ Nhất Luân đã sang tên nhà ở cho người thân.

Người đàn ông này đã mơ ước căn nhà từ nhiều năm trước, vốn dĩ tưởng rằng sau khi Đỗ Nhất Luân chết, ông ta có thể thuận lý thành chương tiếp nhận ngôi nhà, không ngờ rằng tư phái này lại sang tên nhà, người đàn ông không cam lòng tìm tới tận nhà.

Nhìn thấy Đường Niệm Niệm là một cô nhóc, người đàn ông lại nảy ra ý xấu, muốn hù dọa Đường Niệm Niệm để chiếm đoạt căn nhà.

“Không biết, Đỗ Nhất Luân là chú họ bà con xa của tôi, anh ấy chủ động sang tên nhà cho tôi, thật ra tôi với anh ấy không thân, lãnh đạo, anh ấy đi đâu vậy?” Đường Niệm Niệm giả khờ.

“Cô và anh ta không thân, vậy vì sao anh ta lại sang tên căn nhà này cho cô chứ? Anh ta là tư phái đó, cô có biết không? Căn nhà này là độc thảo[1] tư bản chủ nghĩa, cô không thể ở?” Người đàn ông lạnh lùng quát.

[1] Độc thảo: ví với lời nói và tác phẩm có hại đến nhân dân và chủ nghĩa xã hội

“Nhà tôi tám đời làm nông, ông nội tôi còn từng đánh tiểu quỷ tử đấy, ông đừng lấy tư phái ra hù dọa tôi!”

Đường Niệm Niệm không sợ, học theo bà cụ Đường hai tay chống nạnh, khí thế ngút trời.

“Nhà cô là nhà nào?”

Người đàn ông có hơi kiêng dè, sợ Đường Niệm Niệm có địa vị cao.

“Ông quan tâm nhà tôi làm gì, ông nội của tôi từng đánh tiểu quỷ tử, nhà tôi chính là tám đời bần nông!” Vẻ mặt của Đường Niệm Niệm vô cùng kiêu ngạo, còn trừng mắt nhìn người đàn ông.

“Mặc kệ cô có phải bần nông hay không, căn nhà này là độc thảo tư bản chủ nghĩa, phải tịch thu sung vào công quỹ!” Người đàn ông ra oai, định lừa gạt trước.

“Ông muốn cướp nhà của tôi sao? Cút ra ngoài, nếu không tôi gọi cảnh sát đấy!”

Đường Niệm Niệm chạy ra sau bếp lấy con dao phay, chém vài nhát với người đàn ông.

“Vô pháp vô thiên, căn nhà này là độc thảo tư bản chủ nghĩa, một con nhóc như mày lại dám to gan lớn mật, dám ở trong độc thảo tư bản chủ nghĩa, mau dọn ra khỏi đây, nếu không tao đưa mày tới nông trường cải tạo đấy!”

Người đàn ông sợ hãi trước con dao phay sắc bén nên lùi về sau vài bước, suýt chút nữa vấp phải thềm cửa, té ngã.

“Phi, cái gì mà độc thảo tư bản chủ nghĩa, căn nhà này đã được chuyển nhượng cho tôi, đây là nhà của tôi, nhà tôi tám đời làm nông, căn nhà này trong sạch, ông đừng hòng lừa gạt tôi, mau cút đi, nếu không tôi chém chết ông!”

Đường Niệm Niệm vung con dao lên, suýt chút nữa chém lên mặt người đàn ông, ông ta sợ tới mức hồn xiêu phách lạc, vừa lăn vừa bò chạy ra ngoài.

“Cút, nếu còn tới làm phiền, đừng trách tôi không khách khí!”

Đường Niệm Niệm xách con dao phay đuổi theo, giọng cô rất lớn, hàng xóm xung quanh đều nghe thấy.

Đây là khu nhà Tây, những người sống ở đây đều có uy tín, còn có vài người là lãnh sự của các lãnh sự quán nước ngoài, đúng lúc hôm nay lại là cuối tuần, có vài người nước ngoài đang đi dạo gần đó, nghe thấy ồn ào nên chạy tới hóng chuyện.

Đường Niệm Niệm nhìn thấy người nước ngoài tóc vàng mắt xanh thì còn la lớn hơn: “Ngôi nhà này là do người thân của tôi sang tên cho tôi, hợp pháp hợp lý, mấy người dựa vào cái gì mà đoạt nhà của tôi? Tôi thấy mấy người khi dễ tôi là dân quê, nên muốn chiếm nhà tôi!”

“Tôi đang làm theo pháp luật, ngược lại là nữ đồng chí cô đó, tôi vừa vào nhà cô đã lấy dao ra chém người, cản trở tôi thi hành công vụ, đúng là vô pháp vô thiên!”

Người đàn ông chật vật khốn đốn tức muốn hộc máu, nhưng lòng dạ ông ta thâm sâu, lại biết diễn kịch, đánh trả vu oan Đường Niệm Niệm động thủ trước.

Mọi người đứng xem đều xì xào bàn tán, liên tục đánh giá Đường Niệm Niệm và người đàn ông, không biết nên tin ai?

Hai người họ đều hợp tình hợp lý, nhưng dáng vẻ của cô gái xinh đẹp giơ dao phay kia trông rất giống như muốn chém người.

Đường Niệm Niệm thầm cười khẩy, mắng: “Tôi nào biết ông là ai? Rõ ràng nhà này là do chú họ tôi cho tôi, ông lại làm như cướp, vừa bước vào cửa đã hung ác đuổi tôi đi, còn nói căn nhà này là độc thảo tư bản chủ nghĩa, muốn tịch thu sung vào công quỹ, tôi nói cho ông biết, nhà tôi tám đời làm nông, ông nội tôi còn từng đánh lính Nhật, ông đừng hòng khi dễ tôi, căn nhà này hoàn toàn trong sạch, nào có phải độc thảo tư bản chủ nghĩa? Tôi thấy trong đầu ông mới mọc đầy độc thảo, muốn cướp nhà dân!”

Cô cố ý nói lớn tiếng, hơn nữa chất giọng còn trong trẻo, nói rõ từng chữ, mọi người vây xem đều nghe rõ ràng rành mạch, ánh mắt nhìn sang người đàn ông lập tức trở nên tức giận.

Xã hội mới tươi sáng, đất nước thanh bình, thế mà vẫn có hành vi cướp bóc như vậy sao?

Nực cười!

“Chủ nhân của căn nhà này tên là Đỗ Nhất Luân, là tư phái, Đỗ Nhất Luân mất tích nhiều ngày, tôi nghi ngờ anh ta đi theo kẻ thù, nên mới tới đây điều tra, tôi thận trọng chấp hành công vụ, không thẹn với lương tâm.”

Khả năng diễn xuất của người đàn ông vô cùng cao siêu, vẻ mặt rất bình tĩnh, cán cân của mọi người xung quanh lại nghiêng về ông ta.

“Đỗ Nhất Là là chú họ bà con xa của tôi, tôi không biết anh ấy là tư phái, dù sao ông nội của tôi cũng từng đánh tiểu quỷ tử, nhà tôi tám đời làm nông, căn nhà này là do Đỗ Nhất Luân sang tên lại cho tôi, tôi còn là nhân viên chính thức của nhà máy quốc doanh, sao tôi không thể sống trong nhà này chứ?”

Đường Niệm Niệm nói có sách, mách có chứng phản bác lại, mọi người nghe thấy đều gật đầu.

Cô gái xinh đẹp đó nói không sai, nhà ở đã sang tên rồi, việc nào ra việc đó, nợ của chủ nhà trước đó không thể tính lên đầu cô gái này được.
Bình Luận (0)
Comment