Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 379

Đường Niệm Niệm nhìn về phía người đàn ông, lớn tiếng nói: “Ông nói ông làm việc chấp hành theo pháp luật, nhưng ông còn hung hăng hơn cả tiểu quỷ tử ông tôi kể, vừa vào cửa đã mắng tôi, còn muốn đuổi tôi đi, ông có chỗ nào giống cán bộ nhà nước chứ?”

“Cô ngậm máu phun người, tôi nói chuyện với cô tử tế, rõ ràng là cô cầm dao chém tôi, cản trở tôi làm việc công!”

Người đàn ông tức giận tới mức thay đổi sắc mặt, rất muốn bóp ch ết Đường Niệm Niệm.

Nhưng ông ta vẫn còn lý trí, biết không thể mất bình tĩnh trước mặt mọi người, như vậy là trúng kế của con nhóc lỗ m ãng này.

“Kìa kìa kìa… Vừa rồi ông ta hung dữ với tôi như vậy đó, tiểu quỷ tử còn không dữ bằng ông ta, cán bộ công xã của chúng tôi hiền từ hơn ông nhiều, chẳng trách bà tôi nói, quan lớn ở thành phố còn dữ hơn cướp, quả nhiên là như vậy!”

Đường Niệm Niệm chỉ tay vào người đàn ông, vẻ mặt vô cùng đáng thương.

Mặc dù cô nói năng có hơi khó nghe, nhưng cô xinh đẹp, lại nhỏ tuổi, đám đông rất khoan dung với cô, ngược lại còn cảm thấy người đàn ông thật sự hơi quá đáng, vừa rồi còn trừng mắt, chẳng trách dọa cô gái nhỏ sợ hãi.

“Giấy tờ nhà ở đây, chủ hộ hiện tại là tôi, đây là giấy phép lao động của tôi, nhà tôi tám đời làm nông, tôi còn là giai cấp công nhân, xin hỏi có thể ở nhà này không?”

Đường Niệm Niệm mở miệng ngậm miệng đều là tám đời bần nông, ở thời đại này, tám đời bần nông chính là lá bùa hộ mệnh tốt nhất, cô lấy ra giấy tờ nhà đất, cả giấy phép lao động ở nhà máy Tiền Tiến, đưa sang chỗ người đàn ông.

Sau khi tới gần người đàn ông, Đường Niệm Niệm nhỏ giọng uy hiếp: “Ông thức thời thì bây giờ cút đi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát, ông xâm nhập nhà dân, thấy sắc nảy lòng tham, muốn hãm hiếp tôi!”

Ngoài miệng thì uy hiếp, nhưng Đường Niệm Niệm lại tỏ vẻ đáng thương, sau khi uy hiếp xong, cô còn lớn tiếng hỏi: “Thấy rõ rồi chứ, tôi có tư cách ở căn nhà này không?”

Hỏi xong cô lại nhỏ giọng uy hiếp: “Tôi xinh đẹp, lại còn là phụ nữ, ông cảm thấy cảnh sát tin ông hay là tin tôi?”

Trán người đàn ông đổ mồ hôi lạnh, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Đường Niệm Niệm, ông ta cáo mượn oai hùm nhiều năm như vậy, đâu là lần đầu tiên đụng trúng một người phụ nữ vô liêm sỉ còn biết chơi xấu.

Đúng là thổ phỉ bà còn hơn cả thổ phỉ!

Ông ta thật sự không dám cá cược, nếu Đường Niệm Niệm tới đơn vị gây chuyện, nói ông ta hãm hiếp, tương lai của ông ta chắc chắn toi đời.

Dùng tương lai tươi sáng để đánh đổi một ngôi nhà, không đáng!

“Cô chờ đó cho tôi!”

Người đàn ông gần như cắn gãy hàm răng sau, nhìn kỹ giấy tờ nhà đất và giấy phép lao động, còn nhớ kỹ đơn vị của Đường Niệm Niệm.

Đường Niệm Niệm của nhà máy máy móc Tiền Tiến ở Chư Thành, ông ta nhớ kỹ, cứ chờ đó!

“Vừa rồi thái độ tôi không tốt lắm, để cô hiểu lầm, thật sự xin lỗi, căn nhà này không sao cả, cô có thể ở, nếu sau này có gặp Đỗ Nhất Luân, hãy báo cho tôi biết!”

Người đàn ông gượng cười, đưa giấy tờ nhà và giấy phép lao động lại cho Đường Niệm Niệm.

“Thôi đi, sau này ông hãy học thêm nhiều trích dẫn, ghi chép nhiều hơn, đừng phạm lại sai lầm như vậy nữa đấy!”

Biểu hiện của Đường Niệm Niệm vô cùng hào phóng, nhưng lời nói ra lại khiến người đàn ông tức điên, nghiến răng ken két, chỉ có ông ta và Đường Niệm Niệm nghe thấy.

“Quấy rầy rồi, tạm biệt!”

Người đàn ông sầm mặt xuống, đẩy xe rời đi.

Sớm muộn gì ông ta cũng sẽ nghĩ ra cách lấy được ngôi nhà này về tay, cũng chỉ là một công nhân nho nhỏ, còn là huyện thành nhỏ, hừ, ông ta vẫn có rất nhiều cách đối phó.

Đường Niệm Niệm nhìn theo bóng lưng ông ta, cười nói với mọi người xung quanh: “Tôi mới dọn về đây, sau này làm phiền mọi người rồi!”

“Không cần khách sáo, bà con xa không bằng láng giềng gần mà!”

Hàng xóm cũng khá là khách khí, tình nghĩa hơn đời sau.

Đường Niệm Niệm và bọn họ trò chuyện một lúc rồi bày tỏ muốn quét dọn, hàng xóm cũng thức thời, tìm cớ rời đi.

Còn mấy người nước ngoài kia đã giải tán từ lâu, bọn họ không giao tiếp với hàng xóm, tựa như người ở hai thế giới, cuộc sống cũng hiếm khi liên quan tới nhau, cho dù có đụng mặt cũng không chào hỏi.

Sau khi vào nhà, Đường Niệm Niệm nhảy ra từ bức tường, chạy như bay, nhanh chóng đuổi kịp người đàn ông đang đạp xe chậm rì.

Trong hẻm nhỏ có nhiều người, người đàn ông đạp xe rất chậm, có đôi khi còn bước xuống đẩy xe đi, mấy phút trôi qua vẫn chưa đi được bao nhiêu, Đường Niệm Niệm chậm rãi đi theo phía sau, ngay khi người đàn ông quẹo vào góc, cô lấy ná trong túi ra, còn có ba viên đá.

Dùng da trâu bọc lại ba viên đá, lại kéo dây ná ra mức cuối cùng rồi buông ra, ba viên đá bắn mạnh tới phía người đàn ông, khi sắp bắn trúng người đàn ông thì ba viên đá tách ra, một viên bắn trúng ót người đàn ông, hai viên còn lại lần lượt trúng vào hai đầu gối sau của người đàn ông.

“Ui da...”

Người đàn ông đang đẩy xe cảm thấy đau gáy trước, sau đó khuỵu đầu gối, cơn đau nhức khiến ông ta vô thức ngã về phía trước, ngã mạnh xuống, mắt kính bị quăng vỡ, miệng chảy máu, đầu gối còn đập trúng tảng đá xanh, kêu một tiếng rắc, gãy xương.

“Ui da... Đau chết mất... Là ai làm?”

Người đàn ông quỳ rạp dưới đất, có mắt như mù, sờ sờ đất tìm mắt kính, không có mắt kính ông ta chẳng khác gì người mù, tầm nhìn mơ hồ, hơn nữa gáy và hai đùi vô cùng đau đớn.

“Mắt kính của tôi, ai đó tìm mắt kính giúp tôi với, ui da... Giúp với!”

Người đàn ông vừa r3n rỉ, vừa nhờ mọi người xung quanh giúp đỡ.

Có người nhiệt tình giúp ông ta nhặt mắt kính lên, nhưng tròng kính đã bị vỡ, người đàn ông đeo gọng không, vẫn như người mù.

Cuối cùng có quần chúng nhiệt tình đã đưa ông ta tới bệnh viện.

Đường Niệm Niệm đi ra khỏi góc, đắc ý hừ một tiếng, lúc xoay người chuẩn bị về nhà, lại đối mặt với một cậu bé tóc vàng mắt xanh trên một cửa sổ ở tầng hai.
Bình Luận (0)
Comment