Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 493

Hai mẹ con ăn không hết bao nhiêu thức ăn, mỗi tháng còn đưa mười lăm đồng tiền ăn, Du Tú Mẫn lại luôn mua đồ về cho nhà họ, nói đến chuyện này, là bà ấy chiếm hời rồi ấy chứ.

Mẹ con Du Tú Mẫn liền an tâm ở lại Đường Thôn ăn Tết, hương vị ngày Tết trong thôn càng ngày càng nồng đậm, năm vừa rồi cho dù điều kiện có khó khăn nhưng không khí Tết vẫn đầy đủ, cùng lắm thì mua ít đồ Tết hơn, cái nên có vẫn không thể thiếu.

Năm nay các thôn dân đều buôn bán có tiền lời, túi tiền dư dả rồi, đặt mua đồ Tết cũng hào phóng hẳn, gần như mỗi nhà đều phơi thịt khô trong sân, vịt kho tương, gà sấy, thịt muối, lạp xưởng, cá muối, ít nhiều gì đều phơi đủ hết các món.

Toàn bộ thôn, tính ra nhà họ Đường phơi nhiều nhất, sân nhà họ Đường gần như bị thịt khô lấp kín, một tháng trước bà cụ Đường đã bắt đầu đặt mua rồi, treo hơn phân nửa cái sân, trong không khí toàn là mùi thơm, mỗi một người đi ngang qua đều hâm mộ nhìn vào một cái, sau đó lại khen một câu.

"Thím hai, năm nay phơi nhiều thịt thế cơ à, phải ăn được đến tháng năm ấy nhỉ?"

"Đâu ra mà lâu thế, nhà tôi đông người, cùng lắm thì ăn đến ba tháng thôi!"

"Đó là do nhà thím bữa nào cũng ăn thịt, cả cái thôn này cộng lại còn chưa ăn nhiều thịt bằng nhà thím, thím hai, thím là người có phúc nhất trong thôn đấy, mau cho tôi sờ mấy cái, dính ít phúc khí của thím nào!"

Cuộc đối thoại như vậy hầu như mỗi ngày đều xuất hiện, các thôn dân nói những lời này, một nửa là nịnh bợ, một nửa là thật lòng thật dạ, bà cụ Đường nuôi được một cô cháu gái có tiền đồ như thế, còn không phải là cực kỳ có phúc à.

Bà cụ Đường mỗi ngày đều được dỗ đến mức mặt mày hớn hở, lòng hư vinh cũng được thỏa mãn, trẻ ra được ít nhất mười tuổi, làm việc cũng càng thêm hăng say, đi đường còn mang theo gió.

Bà cụ rất rõ ràng, phúc khí của hiện tại đều là cháu gái mang đến, cho nên bà làm rất nhiều điểm tâm Đường Niệm Niệm thích ăn, ngày đó nhìn thấy đậu cao mang về từ nhà đại đội trưởng, ngay hôm sau bà cụ Đường liền thu xếp làm ngay, hào phóng mà làm tận mười mấy cân, bỏ rất nhiều đậu phộng và mè, chi ra cực nhiều thứ.

Còn có bánh tổ chiên, khoai lang lát chiên, thịt chiên bột, thịt viên chiên, mỗi thứ đều chiên không ít, còn cả váng đậu, bà cụ cũng làm rất nhiều, Đường Niệm Niệm thích ăn cải xanh xào váng đậu.

Cải xanh xào váng đậu nóng hổi, thần tiên cũng không nhịn nổi.

Khi lớn lớn bé bé đều đang bận rộn, trừ tịch rốt cục đã tới rồi, ba mươi Tết về cơ bản sẽ không ra cửa, mỗi nhà đều đang chuẩn bị cơm tất niên, còn phải đón Bồ Tát, từ sáng sớm bà cụ Đường đã tất bật rồi, Đường Niệm Niệm thì đang ngủ nướng, nhưng ngủ không được, bởi vì bà nội cô vẫn luôn lớn giọng gào thét.

"Thằng cả, con đi giết gà vịt đi, đừng có để lẫn tiết, hứng riêng ra đấy nhá!"

"Kim Phượng, Trân Châu hai đứa vặt lông cho sạch vào, đừng có như lần trước, nhổ không hết lông, ăn vào miệng toàn là lông thôi!"

"Thằng hai, con đi gánh nước đi, nước trong lu hết rồi, không nhìn thấy à? Đều là hạt châu trên bàn tính, phải động đậy đi chứ!"

"Lục Cân, con đi nhóm lửa cho bà!"

"Thằng ba, mày chui ở xó nào rồi? Điếc hả? Gọi mà mày không nghe à? Cả nhà có mỗi mày nhàn rỗi, mau ra bổ củi đi!"

"Đông Cường, con đừng bổ, để chú nhỏ con bổ cho, lười không giới hạn luôn rồi, con ra vườn nhổ hành đi, nhổ nhiều một chút!"

"Đan Đan, con đi quét sân một lượt đi, ngày mai mùng một không thể quét, quét sạch sẽ vào!"

Bà cụ Đường tựa như một Đại tướng quân sai khiến người trong nhà làm việc, một người cũng không tha, tất cả đều được xếp việc, chỉ trừ mỗi Cửu Cân và Đường Niệm Niệm.

Đường Niệm Niệm chui trong ổ chăn ấm áp, khóe miệng giương lên, bà nội cô đúng là tinh lực tràn đầy ghê!

Cô vặn vặn thắt lưng, kêu lên: "Cửu Cân, mang quần áo của chị lại đây!"

Ban đêm trước khi đi ngủ, quần áo cô cởi ra đặt ở trên chăn, nhưng bà cụ Đường sẽ luôn thu dọn lại, đặt ở lòng bếp đã tắt lửa, hơi ấm trong lòng bếp sẽ giữ cho quần áo vô cùng ấm áp

"Đến đây!"

Cửu Cân ôm quần áo chạy vào, nhét quần áo vào trong ổ chăn, cười hì hì nói: "Chị hai, nóng hầm hập luôn!"

"Ngoan!"

Đường Niệm Niệm nhận lấy quần áo, đều ấm áp dễ chịu, cô nhéo mấy cái lện gương mặt bầu bĩnh của cô bé, xúc cảm thật tốt.

"Chị hai, anh rể hai gì lúc nào mới đến ạ?"

Đường Cửu Cân có chút vội vàng, bởi vì Thẩm Kiêu đã đồng ý sẽ mang vỏ đạn đến làm quà mừng năm mới cho cô bé, cô bé ngày nào cũng ngóng trông luôn đấy.

"Hôm nay, em ra cổng thôn đón đi!"

Đường Niệm Niệm mặc xong quần áo, lại ở lì trong ổ chăn, không muốn đứng lên.

"Em đi đón anh rể hai thôi!"

Đường Cửu Cân nhấc đôi chân ngắn nho nhỏ chạy nhanh như bay, chờ cô bé có vỏ đạn, cô bé liền có thể khoe khoang với nhóm bạn rồi, đám Tiểu Mao, Tiểu Minh nhất định sẽ hâm mộ chết mất.

Tại cổng thôn.

Một chiếc xe jeep lao như bay mà đến, bụi đất bay đầy trời, xe đi qua cầu đá, dừng dưới cây nhãn già ở cổng thôn, đám trẻ đang chơi đùa dưới tán cây thi nhau xông tới, Cửu Cân chậm một bước, không giành được vị trí đầu tiên.

"Tránh ra, là anh rể tớ mà, các cậu chen gì mà chen!"

Cửu Cân dùng sức lay đứa trẻ chắn đường mình, Thẩm Kiêu vừa mới mở cửa xe, nghe nói như thế, tâm tình nháy mắt đã bay lên, khuôn mặt lạnh lùng cũng trở nên nhu hòa hơn.

"Anh rể, anh có mang vỏ đạn cho em không?"

Cửu Cân chen được vào, đôi mắt trông mong mà nhìn Thẩm Kiêu.

"Cho này!"

Thẩm Kiêu lấy một cái túi ra khỏi bao đồ, bên trong có mấy chục viên vỏ đạn rỗng.

Cửu Cân mở túi to ra, lấy ra mấy cái vỏ đạn, đôi mắt đều tỏa ánh sáng rồi, mấy đứa trẻ khác đều hâm mộ cực kỳ, vây quanh nịnh bợ lấy lòng cô bé.

"Cửu Cân, đây là bánh tổ mẹ tớ chiên đấy, đổi một cái vỏ đạn với cậu được không?"

"Đây là bánh trứng gà chị tớ mua từ trên huyện này, có thể đổi không?"

"Cửu Cân, kẹp tóc mẹ tớ mới mua về, tớ vừa mang lên thôi!"

......

Bọn nhỏ đều lấy ra món đồ mình yêu quý, muốn trao đổi lấy một cái vỏ đạn.

"Không đổi, một cái cũng không đổi, chỉ có thể sờ một chút thôi!"

Cửu Cân xưa nay vẫn luôn hào phóng, lúc này lại trở nên keo kiệt, chỉ cho các bạn sờ thử vỏ đạn thôi, nói cái gì cũng không chịu trao đổi, chính cô bé còn thấy hiếm lạ nữa mà.

Thẩm Kiêu nhìn mấy đứa trẻ này một cái, trong mắt nhiều thêm chút ý cười, định về sau lại mang cho Cửu Cân một ít vỏ đạn nữa.

Anh lấy bao lớn bao nhỏ từ trong xe, có một ít là đồ Tết bộ đội phát, có một ít là anh tự mua, xách theo một đống đồ, cứ như một ngọn núi nhỏ đi nhanh về phía nhà họ Đường.

"Tiểu Thẩm đã về rồi à, mua nhiều đồ thế cơ á!"

"Con bé Niệm còn chưa dậy đâu nhỉ, giờ này khẳng định nó còn đang ngủ!"

"Chưa dậy, sáng giờ không thấy thím hai gọi con bé Niệm ra làm việc!"

"Tiểu Thẩm lần này được nghỉ mấy ngày thế?"

"Tiểu Thẩm, lúc nào cậu đi lĩnh chứng với con bé Niệm?"

Dọc theo đường đi gặp được không ít thôn dân, mọi người đều nhiệt tình chào hỏi Thẩm Kiêu, còn quan tâm hỏi ngày bọn họ kết hôn.

"Niệm Niệm đủ mười tám tuổi liền lĩnh chứng, nghỉ ngơi được nghỉ nửa tháng.”

Thẩm Kiêu trả lời từng câu, sinh nhật Niệm Niệm vào tháng sáu, cho nên anh với Niệm Niệm tháng sáu là có thể kết hôn rồi.

Mọi người nhìn bóng dáng cao lớn lạnh lùng của anh, còn có một đống lớn đồ Tết đều hâm mộ cực kỳ, cảm thấy con gái cả thôn này chỉ có Đường Niệm Niệm có phúc khí nhất.

Bản thân có tiền đồ, người yêu kiếm về cũng có năng lực, trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối mà!

Lúc Thẩm Kiêu tới nhà họ Đường, người một nhà đều đang bận rộn, Đường Niệm Niệm đang ngồi chồm hổm đánh răng, trong nhà bếp còn truyền đến giọng nói trung khí mười phần của bà cụ Đường, vẻ mặt Thẩm Kiêu càng thêm nhu hòa, đang muốn gọi người thì Đường Niệm Niệm ngẩng đầu lên, bên miệng còn có một vòng bọt kem đánh răng.

"Tiểu Thẩm tới rồi à, mau vào đây!"

Tuyên Trân Châu đang vặt lông gà, thấy anh tới liền nhiệt tình chào đón.

Bà cụ Đường cũng ra rồi, cười toe toét chạy đến nghênh đón: "Con mua bao nhiêu thứ như vậy làm gì, trong nhà cái gì cũng có, không thiếu đâu!"

Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng hai tay lại vươn ra lấy, Đường Niệm Niệm nhìn mà buồn cười chết mất, bà nội cô và bác ba gái giống nhau, vĩnh viễn đều là khẩu thị tâm phi.

"Là bộ đội phát ạ!"

Thẩm Kiêu thành thật trả lời, xách đồ vào trong nhà, bà cụ Đường theo ở phía sau, lúc đi ngang qua chỗ Đường Niệm Niệm, bà vỗ nhẹ lên đầu cô một cái, sẵng giọng: "Đánh răng cả nửa ngày rồi, mau đứng lên!"

Người yêu đã đến tận cửa rồi mà còn lung tung lộn xộn, con bé này đúng là không nói nổi.

Bà cụ Đường tự mình pha trà mời Thẩm Kiêu, còn lấy mâm đựng trái cây tràn đầy ra chiêu đãi, năm nay mâm đựng trái cây của nhà họ Đường cũng tương đối có quy cách, kẹo sữa thỏ trắng, kẹo thập cẩm, kẹo bơ cứng đều có, còn có hạt dưa, đậu phộng, hạt thông, cùng với quả hồ đào và quả hương phỉ, cho dù ở Thượng Hải cũng tính là rất đầy đủ rồi.

"Bà đi nấu mì cho con ăn!"

Hiện tại là khoảng chín giờ sáng, bình thường giờ này mà có khách tới cửa, chủ nhà đều sẽ nấu đồ ăn để chiêu đãi, bà cụ Đường lưu loát nấu một bát mì lớn, còn chiên ba quả trứng.

Thật ra Thẩm Kiêu đã ăn bữa sáng, chẳng qua, dạ dày anh lớn, ăn thêm một bát mì cũng không thành vấn đề.

Đường Niệm Niệm đánh răng rửa mặt xong, ngồi xuống đối diện anh, nhìn anh ăn từng miếng to, Thẩm Kiêu gắp quả trứng gà muốn đút cho cô.

"Không ăn đâu, sắp ăn cơm trưa rồi."

Đường Niệm Niệm từ chối, bốc hạt thông trong mâm đựng trái cây lên bóc ăn.

"Anh mua rất nhiều pháo hoa, buổi tối bắn!"

Thẩm Kiêu ăn mì xong, đem bát vào phòng bếp, trở về lại bóc hạt thông cho Đường Niệm Niệm, anh bóc, Đường Niệm Niệm ăn, hai người phối hợp vô cùng ăn ý.

Bà cụ Đường đi ra thấy thế thì bĩu môi, trong lòng thầm nói, "Người làm biếng cưới được vợ tháo vát, con nhóc lười phải gả cho đứa chịu khó, không thì đói chết!"
Bình Luận (0)
Comment