Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 494

"Mãn Đồng, nay chú có thấy Hồng Hạnh chưa?"

Bên ngoài truyền đến âm thanh gấp gáp của đại đội trưởng, Đường Mãn Đồng vừa bổ củi cả nửa ngày lau mồ hôi, lắc lắc đầu, hỏi: "Hồng Hạnh chạy mất ạ?"

"Sáng sớm tới giờ chưa thấy động tĩnh, bọn anh cũng không để ý đến nó, kết quả ra sân sau lấy củi mới phát hiện ván gỗ trên cửa sổ rơi ra rồi!"

Đại đội trưởng hạ giọng, nghiến răng nghiến lợi nói cho xong, trong mắt đã hiện lên sát ý.

Ngày ba mươi Tết mà náo loạn như thế, hiện tại ông thật sự hận không thể gi3t chết nghịch nữ này, nuôi một con heo còn hữu dụng hơn nghịch nữ.

"Đừng nóng vội, khẳng định là đi Tuyên Thôn rồi, em đi tìm cùng anh!"

Đường Mãn Đồng ném búa, vào nhà lau mồ hôi rồi mặc áo khoác, đẩy xe đạp ra.

Đường Hồng Hạnh mất hết hy vọng, khẳng định là đi tìm Tuyên Xuân Vinh rồi, ba mươi Tết mà làm như vậy, đúng là khiến người ta nhọc lòng.

Bà cụ Đường nghe thấy động tĩnh chạy đến hỏi, biết được Đường Hồng Hạnh chạy mất, phản ứng đầu tiên của bà chính là nghĩ tới Đường Ngũ Cân, hai cái thứ này trái tính trái nết y như nhau.

"Cho nó đến đấy hỏi rõ ràng cũng tốt, Tuyên Xuân Vinh đều đã có bạn gái rồi, để cho nó chết tâm đi, qua năm liền gả ra ngoài, đừng ở nhà làm mất mặt xấu hổ nữa!" Bà cụ Đường lạnh giọng nói.

Trước kia còn cảm thấy Đường Hồng Hạnh vẫn thông minh hơn Ngũ Cân một chút, hiện tại xem ra, đều ngu xuẩn y như nhau, chỉ biết làm mấy chuyện ngu xuẩn mất hết thể diện.

Đại đội trưởng đen mặt gật đầu, ông ấy cũng nghĩ như vậy, dứt khoát để nghịch nữ này hoàn toàn hết hy vọng.

Đường Mãn Đồng và Đường Kiến Thụ cùng đại đội trưởng đi Tuyên Thôn, Đường Niệm Niệm lười quản mấy chuyện rách nát này, cùng Thẩm Kiêu đi ra sau núi chơi.

Tuyên Thôn

Trước cổng nhà địa chủ Tuyên xưa nay luôn quạnh quẽ, giờ phút này lại hết sức náo nhiệt, vây quanh không ít người.

"Anh Xuân Vinh, em biết là anh cố ý nói ra những lời đó, trong lòng có em có đúng không? Là do anh sợ liên lụy đến em mới có thể nói là không thích em, em hiểu được mà!"

Đường Hồng Hạnh đã tiều tụy hơn không ít, nắm chặt cánh tay Tuyên Xuân Vinh không chịu buông, lần này cô ấy trốn đến đây đã không định về nhà nữa rồi.

Cô ấy phải gả cho anh Xuân Vinh, ở lại nhà họ Tuyên.

Trong tay Tuyên Xuân Vinh còn bưng một chậu nước, buổi sáng anh ta đánh răng rửa mặt xong mở cửa ra đổ nước, đột nhiên bị Đường Hồng Hạnh lao đến quấn lấy luôn, người phụ nữ này cứ như một kẻ điên, căn bản nghe không hiểu tiếng người, sống chết đòi gả cho anh ta.

"Tôi nói lại một lần cuối cùng, tôi không thích cô, chưa từng nói rằng mình thích cô, cũng không đồng ý bất cứ chuyện gì với cô, càng không nhận đồ gì của cô, Đường Hồng Hạnh, mong cô tự trọng tự ái, đừng nữa dây dưa với tôi nữa!"

Ngữ khí của Tuyên Xuân Vinh nặng hơn không ít, dùng sức muốn rút cánh tay ra, nhưng Đường Hồng Hạnh cứ như con đỉa dính chặt vào anh ta, nếu anh ta cứng rắn giật ra, người phụ nữ này ắt sẽ té bị thương.

Anh ta ngược lại cũng không phải thương hương tiếc ngọc mà do anh ta thuộc thành phần rất mẫn cảm, làm chuyện gì cũng phải đặt cẩn thận lên hàng đầu, không thể gây rắc rối cho gia đình.

"Mời cô buông tay ra, tôi với cô căn bản không quen nhau, buông ra!"

Tuyên Xuân Vinh lại giật vài cái, nhưng Đường Hồng Hạnh lại ôm chặt hơn nữa, còn nói: "Em đã đoạn tuyệt quan hệ với gia đình rồi, anh Xuân Vinh, chúng ta không làm phiền đến người nhà, có thể quang minh chính đại ở bên nhau rồi!"

"Cô bị bệnh thần kinh à? Cho dù tôi đi làm hòa thượng cũng sẽ không kết hôn với cô đâu, buông ra!"

Tuyên Xuân Vinh sắp tức điên rồi, ăn Tết lại đụng phải một bà điên, rõ là xui xẻo!

Anh ta không quan tâm liệu Đường Hồng Hạnh có bị thương không nữa, dùng sức đẩy ra, Đường Hồng Hạnh không đứng vững, ngã về phía sau, may mắn mấy người Đường Kiến Thụ chạy tới đỡ được cô ấy.

Đại đội trưởng đã nghe được mấy lời của nghịch nữ và Tuyên Xuân Vinh, mặt đen như muốn giết người, nghịch nữ không biết giữ liêm sỉ, bại hoại thanh danh của nhà họ Đường, không quá ba ngày, tin tức Đường Mãn Sơn ông nuôi ra một đứa con gái đã tự dâng hiến cho đàn ông còn bị từ chối nhất định sẽ truyền ra khắp nơi, toàn bộ công xã đều sẽ biết.

"Về nhà!"

Đại đội trưởng một tay tóm lấy áo của con gái, bàn tay to tát một phát qua đó, cái tát này ông không giảm chút lực nào, Đường Hồng Hạnh bị đánh cho ngã lăn ra đất, bên tai ong ong, chỉ nhìn thấy miệng đại đội trưởng mở ra khép vào, lại nghe không rõ âm thanh.

"Kiến Thụ, xách đứa ngu xuẩn này về!"

Đại đội trưởng hung hăng trừng mắt nhìn Đường Hồng Hạnh đang ngồi ngây ra trên mặt đất, đi qua nói với Tuyên Xuân Vinh: "Hôm nay quấy rầy rồi, xin lỗi cậu, về sau sẽ không như thế nữa đâu!"

"Tôi thật không biết tại sao cô ấy lại hiểu lầm thành như vậy, tôi với cô ấy ngay cả nói chuyện còn chưa nói được mấy câu."

Tuyên Xuân Vinh bày vẻ mặt bất đắc dĩ, trời đất chứng giám, anh ta ngay cả diện mạo của Đường Hồng Hạnh còn chưa nhớ kỹ, làm sao lại vướng phải bà điên này chứ?

"Đại đội trưởng Đường đừng quá tức giận, con cái đều có phúc của con cái, chúng ta làm cha mẹ không quản được nhiều lắm, hôm nay là ba mươi Tết, đáng ra nên vui vui vẻ vẻ mà ăn Tết, dắt con bé về khuyên bảo cần thận là được rồi."

Địa chủ Tuyên ra rồi, ông nói chuyện chậm rãi, hơn nữa, tuy rằng quần áo mộc mạc, ăn mặc giản dị nhưng lại có khí chất khác hẳn người thường.

"Quấy rầy rồi!"

Đại đội trưởng thật sự không có tâm trạng hàn huyên, gật gật đầu với địa chủ Tuyên, xoay người bước đi.

Mặt Đường Hồng Hạnh sưng lên rất to, khóe miệng chảy máu, bên tai vẫn ong ong, cô ấy cứ như là đột nhiên thanh tỉnh rồi, bàng hoàng đến ngây ngốc, cũng không nói năng gì, cứ như rối gỗ bị buộc dây, tùy ý để Đường Kiến Thụ kéo đi.

Những lời Tuyên Xuân Vinh vừa mới nói cô ấy đều nghe được, hóa ra người đàn ông này thật sự không thích cô ấy, hết thảy chỉ là cô ấy tự mình đa tình.

Nhưng vì sao Tuyên Xuân Vinh lại nở nụ cười đẹp đẽ đến thế với cô ấy chứ?

Nếu Tuyên Xuân Vinh có thể nghe thấy tiếng lòng của cô, nhất định phải hô to oan uổng, anh ta là con trai nhà địa chủ, từ nhỏ đã hình thành thói quen thấy ai cũng nở nụ cười thân thiện, nào biết lại rước về một mối nghiệt duyên thế này.

Đường Hồng Hạnh nhìn về phía Tuyên Xuân Vinh nhưng anh ta đã vào nhà rồi, từ đầu tới cuối không hề nhìn cô ấy, thật tuyệt tình quá!

"Còn ngại chưa đủ mặt mất phải không? Về nhà!"

Đại đội trưởng quát lên chói tai, trong mắt không có lấy một chút độ ấm, ông đã hoàn toàn lạnh lòng với nghịch nữ này rồi.

Đường Kiến Thụ rất thất vọng về em gái, phàm là em gái với Tuyên Xuân Vinh là hai bên đều tình nguyện, anh ta sẽ ủng hộ em gái dũng cảm theo đuổi tình yêu, nhưng anh ta đã điều tra rồi, Tuyên Xuân Vinh và em gái thật sự không có quan hệ ám muội, nói chuyện cũng rất ít, cũng không hiểu em gái nghĩ thế nào, vậy mà lại nghĩ được rằng Tuyên Xuân Vinh thích con bé?
Bình Luận (0)
Comment