Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 495

Đường Hồng Hạnh bị mang về liền nhốt mình trong phòng, cơm tất niên cũng không đi ra ăn, vợ chồng đại đội trưởng đều thất vọng đau khổ lắm rồi, lười xen vào chuyện của cô ấy, chỉ nghĩ chờ sang năm mới liền mau chóng gả nghịch nữ không thể khiến người ta bớt lo này ra ngoài, từ nay về sau, sống hay chết đều không liên quan gì đến bọn họ.

Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu ở trên núi chơi một ngày, buổi tối ăn xong cơm tất niên liền dẫn một đám trẻ đi bắn pháo hoa, Thẩm Kiêu mang theo một rương lớn, trong không gian của Đường Niệm Niệm cũng có không ít.

Bắn tới tận 0 giờ, Đường Niệm Niệm trở về đi ngủ, Thẩm Kiêu vẫn đến nhà đại đội trưởng ngủ, còn chưa kết hôn, phải tránh tỵ hiềm.

Sáng hôm sau, cô lại bị bà cụ Đường lớn giọng gào cho tỉnh ngủ.

"Nếu không phải là mùng một tháng Giêng, bà phải đập nát mông mày ra, pháo đâu rồi, lôi hết ra đây cho bà!"

Bà cụ Đường một tay tóm chặt áo Cửu Cân, tay kia thì lục tìm pháo trên người cô bé.

Cửu Cân cúi gằm mặt, không dám phản kháng, cô bé chỉ hối hận vì không tìm đúng chỗ, thế mà lại để bà nội phát hiện rồi.

"Lần sau còn đốt pháo bà đánh gãy tay mày, có nghe thấy chưa?"

Bà cụ Đường nhéo lỗ tai cô bé, vẻ mặt hung dữ.

"Nghe thấy rồi ạ!"

Cửu Cân che tai kêu đau, "Bà nội, mùng một tháng Giêng không được đánh trẻ con!"

"Bà đây mà động tay đánh thật thì tai mày đứt từ lâu rồi, đi làm việc cho bà, bà thấy mày là ăn no rửng mỡ rồi đấy!"

Bà cụ Đường đã giơ tay lên rồi, lại không đánh tiếp, quy củ của tổ tông là ngày mùng một tháng Giêng không được đánh trẻ con, bà nhịn.

Ngày mai lại đánh sau!

Từ trên người Đường Cửu Cân tìm ra một đống pháo đốt, cũng đều là loại uy lực cực kỳ lớn, bà cụ Đường lại cắn răng nghiến lợi, lúc này mắng Đường Niệm Niệm, "Có nhiều tiền rồi liền phung phí, mua nhiều pháo như vậy làm gì, mỗi ngày không có đứa nào bớt lo!"

Sở dĩ bà mắng Cửu Cân, cũng là bởi vì con bé lì lợm này thế mà lấy cái bình bỏ pháo vào đốt, pháo nổ, bình thủy tinh nổ ra thành nhiều mảnh, suýt chút bắn vào trong mắt.

May mắn con nhóc chết tiệt này tốt số, không bị bắn mù mắt.

"Ngoan ngoãn đứng ở trong sân cho bà, đứa nào cũng không được đi!"

Bà cụ Đường buông Cửu Cân xuống, hung hăng căn dặn, Cửu Cân đã chạy đến cửa sân đành phải ngoan ngoãn dừng lại, bất đắc dĩ trở về.

"Kim Phượng, trông chừng nó cho mẹ!"

Bà cụ Đường giao nhiệm vụ này cho vợ con trai cả, Từ Kim Phượng đang mang thai tháng lớn, trên cơ bản không làm việc, suốt ngày nhàn rỗi.

Từ Kim Phượng biết được chuyện lì lợm mà Cửu Cân cả gan làm loạn, tức giận đến mức nhéo tai cô nhóc.

Mùng một đầu năm, nhà họ Đường cũng có một ngày vui sướng sinh động.

Nhà máy vớ và nhà máy hàng mỹ nghệ mùng tám tháng giêng khởi công, không khí năm mới trong thôn đã phai nhạt không ít, trên cơ bản khôi phục cuộc sống bình thường, Thẩm Kiêu qua Nguyên Tiêu mới về bộ đội, lần này sau khi về bộ đội, anh sẽ không nghỉ ngơi, để dành đến tháng sáu kết hợp với thời gian nghỉ kết hôn rồi nghỉ luôn.

Sau khi Đường Niệm Niệm đưa Thẩm Kiêu đi, cũng bắt đầu bận rộn, nhưng mà trong thôn phát sinh một chuyện không lớn không nhỏ.

Đường Hồng Hạnh lấy chồng.

Vợ chồng đại đội trưởng đã nhờ bà mối tìm một chàng trai tốt trên núi, lớn hơn Đường Hồng Hạnh tám tuổi, ở niên đại này tính là thanh niên lớn tuổi, nhưng người đàn ông này phẩm tính cũng không tệ lắm, tướng mạo cũng đoan chính, sở dĩ kéo dài thành thanh niên lớn tuổi là bởi vì phía dưới anh ta còn có hai người em trai em gái.

Cha mẹ chết sớm, anh cả làm cha, người đàn ông này nuôi lớn hai em, cũng đều lập gia đình, mình lại gặp trở ngại.

Bà mối Mã cũng đã điều tra kỹ rồi, người đàn ông này chịu khó làm việc, tính tình cũng không tệ, còn có tay nghề đan tre nứa, cũng không có cha mẹ chồng phải hầu hạ, em trai em gái đều có gia đình của mình, không còn phụ thuộc vào nhau nữa, vợ chồng đại đội trưởng rất hài lòng với người đàn ông này.

Nhưng Đường Hồng Hạnh không hài lòng.

Cô ấy không muốn gả đi trên núi.

Trong núi ra ngoài một chuyến rất khó khăn, có một số người một năm bốn mùa đều không ra khỏi cửa, mỗi ngày đều sống ở trên núi, cô ấy không muốn sống cuộc sống như vậy, với lại cô ấy không muốn sống mãi ở quê nhà nữa, cô ấy muốn đi ra ngoài ngắm nghía một chút.

Đường Hồng Hạnh nghe Đường Kiến Thụ nói, Tuyên Xuân Vinh đã tìm được đối tượng, cô gái ấy là người trong thành, có công việc ổn định, gia cảnh rất tốt, anh ba còn dặn cô ấy đừng có suy nghĩ lung tung nữa.

Cô ấy sẽ không thích Tuyên Xuân Vinh nữa, nhưng cô ấy muốn gả cho một người đàn ông có công việc, dựa vào cái gì Tuyên Xuân Vinh thành phần không tốt, còn có thể cưới cô gái trong thành có công việc, Đường Hồng Hạnh cô ấy thì phải gả cho lão nam nhân trên núi?

Đường Hồng Hạnh từ một mặt cực đoan này, đi tới một mặt cực đoan khác, tựa như Đường Ngũ Cân trước kia vậy.

Cô ấy cũng không nói với vợ chồng đại đội trưởng suy nghĩ của mình, bởi vì cô ấy biết nói cũng vô ích, cho nên cô ấy liền tự mình làm chủ, lấy một công nhân mỏ than ở tỉnh Cán.

Đường Hồng Hạnh có một người chị em thân thiết, chính là người ở Tuyên Thôn, trước kia cô ấy thường xuyên đến Tuyên Thôn tìm người này chơi, cũng chính vì thế mới quen Tuyên Xuân Vinh.

Người này có một người chị họ gả cho công nhân mỏ than ở tỉnh Cán, mỗi cuối năm đều sẽ về nhà, sẽ còn mang theo chồng chị ấy, mặc dù hơi già một chút nhưng tiền lương cao, một tháng bốn mươi lăm đồng.
Bình Luận (0)
Comment