Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui

Chương 671

671

Gần đây Phạm Kinh Luân dẫn theo Tiêu Tiểu Quai tham gia hai buổi nhã tập, có người nói nữ tử không nên tham gia nhã tập các thứ của nam tử, thậm chí còn có người nói nữ tử không nên ló đầu lộ mặt, nữ tử vô tài chính là đức.

Đều là những lời chó má!

"Mẫu thân yên tâm," Tiêu Tiểu Quai cười khúc khích nói với Đường Thư Nghi: "Những kẻ đó cũng chỉ đàm tiếu sau lưng, có bản lĩnh bọn họ đến nói trước mặt con."

Đường Thư Nghi mỉm cười, tiểu nữ nhi này của nàng khi nên kiêu ngạo, thể hiện ra loại kiêu ngạo không hề tầm thường.

Ăn sáng xong, Tiêu Tiểu Quai dẫn theo Thanh Nịnh và Thanh Hoà ra khỏi phủ. Đến cổng phụ, đang muốn lên xe ngựa, Hạ Gia Hứa cưỡi ngựa đi tới. Hắn ngồi trên ngựa nhìn Tiêu Tiểu Quai nói: "Ngươi muốn gì, ta săn cho ngươi."

Tiêu Tiểu Quai suy nghĩ một hồi, "Thỏ, đừng để bị thương."

Hạ Gia Hứa ừm một tiếng, sau đó quất ngựa rời đi. Tiểu Quai lên xe ngựa đi tới Hồ Quang Tạ. Đến nơi, gã sai vặt thấy nàng ấy, lập tức tiến lên đón: "Thỉnh an công chúa."

"Đứng dậy đi." Tiêu Tiểu Quai bước vào trong, hỏi gã sai vặt: "Phạm tiên sinh đã đến chưa?"

"Còn chưa đến." Gã sai vặt đáp.

"Ta đến thư phòng của mẫu thân trước, Phạm tiên sinh đến báo với ta một tiếng."

Tiêu Tiểu Quai vừa nói vừa đi về phía thư phòng của Đường Thư Nghi, vào phòng lập tức có người đến rót trà. Tiêu Tiểu Quai ngồi trước cửa sổ lớn, vừa thưởng thức phong cảnh bên ngoài vừa nhấm nháp trà. Cửa sổ lớn này thật sự rất tốt, vừa sáng sủa tầm nhìn lại rộng rãi, thư phòng trong phủ Công chúa của mình, nàng ấy cũng muốn làm một cửa sổ lớn như thế này.

Ngồi nhàn nhã một lúc, có người gõ cửa. Thanh Nịnh qua mở cửa, nhìn thấy Phạm ngũ công tử, lập tức hành lễ nói: "Thỉnh an Ngũ công tử."

Tiêu Tiểu Quai nghe thấy tiếng quay đầu lại, nhìn thấy một công tử ôn hoà thanh nhã tinh xảo đang đứng ở cửa. Nàng ấy lập tức đứng dậy đi tới, mỉm cười nói: "Sư huynh sao lại đến rồi?"

Phạm Triết dương môi mỉm cười nói: "Nghe nói muội ở đây, liền tới gọi muội đến nhã tập."

Mắt mi hắn ta tinh xảo không thua nữ tử, giờ khắc này nụ cười giống như ánh nắng xuân, ấm áp dễ chịu. Tiêu Tiểu Quai nhìn quen những nam tử tướng mạo xuất chúng, nhưng cũng không thể không khen ngợi vị sư huynh này của nàng ấy, tướng mạo không phải đẹp một cách tầm thường.

Bước ra khỏi phòng học, Tiêu Tiểu Quai mỉm cười nói: "Nào cần sư huynh tự mình tới đây, gọi một hạ nhân đến nói với ta một tiếng là được rồi."

Phạm Triết mỉm cười: "Những người hôm nay tới đều là bằng hữu của phụ thân và đệ tử của bọn họ, muội không cần lo lắng, đi theo ta là được."

Tiêu Tiểu Quai gật đầu: "Cảm ơn sư huynh."

"Muội vẫn khách khí với ta." Phạm Triết mỉm cười nói: "Phụ thân và những bằng hữu kia của ngài ấy thích so bì đệ tử, sư muội lấy bản lĩnh thường ngày của mình là được."

Tiểu Quai cười khúc khích: "Vậy nếu ta thua, liệu có bị trừng phạt không?"

Phạm Triết bị nụ cười của nàng ấy làm cho chấn động, "Cùng tuổi với sư muội, không ai có thể so được sư muội."

"Sư huynh nói như vậy, áp lực của ta rất lớn." Tiêu Tiểu Quai tinh nghịch nói.

Phạm Triết lại bị nàng ấy chọc cười, hai người nói chuyện một hồi đã đến phòng tổ chức nhã tập. Nàng ấy vừa bước vào, mọi người trong nhà đều đứng dậy hành lễ với nàng ấy, nàng ấy lập tức từ chối.

Phạm Kinh Luân vẫy tay về phía nàng ấy, Tiêu Tiểu Quai đi tới. Phạm Kinh Luân cười nói: "Ở đây tuổi con nhỏ nhất, học hỏi thêm nhiều."

Tiêu Tiểu Quai nói vâng một tiếng, sau đó có người nói: "Kinh Luân ngươi khiêm tốn rồi, nghe nói công chúa tám tuổi đã biết làm thơ, hôm nay để bọn ta chiêm ngưỡng chút đi."

"Đúng đấy, đúng đấy."

.......

Không ít người trong phòng phụ hoạ, Phạm Kinh Luân biết, những người ở đây không ít người cảm thấy nữ đệ tử này của hắn chỉ có hư danh, nói như này là có ý khảo nghiệm nàng ấy. Hắn hừ một tiếng trong lòng, sau đó nói: "Nó tuổi trẻ, thơ sáng tác ra cũng ngây thơ, so không được với những cao đệ của các ngươi."

Miệng hắn nói những lời khiêm tốn, nhưng khuôn mặt lại bày ra vẻ kiêu ngạo. Văn nhân đều có một cỗ ngạo khí, không ít người không nhìn được vẻ mặt này của hắn, có người yêu cầu Tiểu Tiểu Quai sáng tác thơ ngay tại chỗ.

Phạm Kinh Luân hôm nay vốn dĩ có ý muốn khoe khoang đệ tử, khước từ vài lần không được, liền nói với Tiêu Tiểu Quai: "Vậy con thể hiện chút tài mọn đi."Để sáng tác một bài thơ, tất nhiên phải có chủ đề. Một tiên sinh có danh tiếng không kém Phạm Kinh Luân nói: "Mùa xuân chính là mùa đi săn tốt nhất, công chúa lấy chủ về đi săn mùa xuân làm một bài thơ đi."

Phạm Kinh Luân nhẹ nhàng liếc mắt nhìn hắn ta, Tiêu Tiểu Quai là nữ hài tử, bảo nàng ấy làm thơ về đi săn mùa xuân, rõ ràng muốn làm khó nàng ấy. Phạm Kinh Luân lại hừ một tiếng trong lòng, sau đó nói với Tiêu Tiểu Quai: "Vậy con làm thơ về đi săn mùa xuân đi."

Tiêu Tiểu Quai vâng một tiếng, sau đó chậm rãi đi vòng quanh phòng. Thiếu nữ mười ba tuổi, bước chân chậm chạp đi quanh phòng, làn váy khẽ lắc lư, trong vẻ ngây ngô mang theo chút xinh đẹp mềm dịu, trước không nói nàng ấy có thể viết ra thơ hay hay không, chỉ riêng loại khí độ trên người này đã khiến người ta không thể rời mắt.

Phạm Triết nhìn nàng ấy trong chốc lát, sau đó đặt tờ giấy ra chuẩn bị viết câu thơ cho nàng ấy. Qua một lúc sau, giọng nói trong veo của nữ hài nhi vang lên trong phòng, "Liễu ngoại hoa thiên thụ, oanh biên nhứ nhất xuyên, khinh thân lai tử thát, cao bộ thượng thanh thiên, ngọc lặc dao kim túc, dao yên thấu cẩm tiên, bất tu trì ngũ lợi, vạn lý đắc quy điền."

.......

"Hay!"

Trong phòng trở nên yên tĩnh, sau đó có người hô lên một tiếng hay, tiếp theo không ít người khen ngợi. Bài thơ này, không coi là tuyệt giai, nhưng cũng đã là câu thơ hay, hơn nữa người làm ra bài thơ này còn là một nữ hài nhi mười ba tuổi.

Phạm Kinh Luân cười ha ha, sau đó nhìn Tiêu Tiểu Quai nói: "Rất tốt, chẳng qua vẫn cần tiếp tục nỗ lực."

Tiêu Tiểu Quai cung kính nói vâng, lúc này Phạm Triết cầm câu thơ hắn ta đã viết xong đến cho Tiêu Tiểu Quai xem. Tiêu Tiểu Quai thấy kiểu chữ thanh nhã cứng cáp, liền khen ngợi: "Sư huynh chữ đẹp."

Nàng ấy vừa nói lời này, mọi người lại bắt đầu bình phẩm chữ của của Phạm Triết, bớt đi sự chú ý đến Tiêu Tiểu Quai. Phạm Triết mỉm cười liếc nhìn nàng ấy, sau đó ứng phó mọi người. Tiếp theo là mọi người giao lưu với nhau, đến khi nhã tập kết thúc, đã ra đời không ít tác phẩm hay.

"Ta đưa sư muội trở về." Nhã tập kết thúc, Phạm Triết nói với Tiêu Tiểu Quai.

Tiêu Tiểu Quai từ chối, "Không cần, đi một lát là đến nhà rồi."

Phạm Triết xoay người lên ngựa, sau đó nói: "Ta vẫn nên tiễn một đoạn, miễn cho trên đường bị người đụng trúng."

Hắn ta đã nói như vậy, Tiêu Tiểu Quai cũng không tiện từ chối nữa, chỉ có thể nói: "Vậy cảm ơn sư huynh."

"Đã nói rồi, sư muội không cần khách khí với ta." Phạm Triết nói.

672

Tiêu Tiểu Quai mỉm cười với hắn ta, sau đó hạ rèm xe ngựa xuống, xe ngựa chạy về phía phủ Định Quốc Công. Sau khi đến nơi, Tiêu Tiểu Quai xuống xe ngựa mời Phạm Triết vào phủ, nhưng hắn ta mỉm cười từ chối. Đúng lúc này, Hạ Gia Hứa cưỡi ngựa đi tới.

Hắn ôm hai con thỏ trong ngực, khuôn mặt vốn đang treo nụ cười, nhưng nhìn thấy Phạm Triết thì trầm mặt xuống. Hắn xoay người xuống ngựa, đưa một con thỏ trong ngực cho Tiêu Tiểu Quai, "Không có chút thương tích nào cả."

"Đẹp quá." Ánh mắt Tiểu Quai sáng ngời vuốt ve con thỏ trong ngực, sau đó nhìn Hạ Gia Hứa nói: "Làm sao ngươi bắt được?"

Hạ Gia Hứa kiêu ngạo hừ một tiếng, "Tiểu gia bắt thỏ con không phải đơn giản sao?"

Tiểu Tiểu Quai biết tính tình của hắn, liền khen ngợi: "Bắt được, còn không để bị thương, tiểu công gia lợi hại."

Hạ Gia Hứa giương môi cười nói: "Lần sau bắt hồ ly cho ngươi."

"Được." Đôi mắt Tiêu Tiểu Quai lấp lánh nói.

Nụ cười trên mặt Hạ Gia Hứa không kìm nén được nữa, hắn khụ một tiếng vẫy vẫy tay nói: "Ngươi mau vào đi."

Thanh Ninh cầm một con thỏ khác từ tay của Hạ Gia Hứa, Tiêu Tiểu Quai nhìn Phạm Triết nói: "Sư huynh, ta vào trong, huynh cũng về đi."

Phạm Triết mỉm cười gật đầu: "Được, ta nhìn muội vào trong."Tiêu Tiểu Quai nhận được hai con thỏ mềm mại đang vui vẻ, ôm thỏ xoay người vào phủ. Hạ Gia Hứa và Phạm Triết nhìn bóng lưng nàng ấy biến mất, sau đó bốn mắt nhìn nhau, mang theo tia lửa.

Hạ Gia Hứa xoay người lên ngựa trước, từ trên cao nhìn xuống Phạm Triết một cái, sau đó quất ngựa rời đi. Phạm Triết nhàn nhạt nhìn bóng lưng hắn một lúc rồi mới lên ngựa.

Tiêu Tiểu Quai ôm con thỏ trở về viện, nói với Thanh Hoà: "Đi phái người làm một cái chuồng cho bọn nó."

"Vâng."

Thanh Hoà mỉm cười đi ra ngoài, Tiêu Tiểu Quai hỏi Thanh Nịnh: "Có thể tắm cho nó được không?"

Thanh Nịnh suy nghĩ một lát, "Chắc là không thể."

Tiêu Tiểu Quai nhìn hai con thỏ đang làm tổ trên ghế gấm, nói: "Cầm khăn ấm đến đây, lau người cho bọn nó đi."

Thanh Nịnh cầm khăn ấm đến, Tiêu Tiểu Quai ôm thỏ con lau lông từng chút từng chút một cho nó, phái người mang lá rau qua cho chúng ăn. Nhìn thấy hai con thỏ há miệng ăn rau, Tiêu Tiểu Quai cảm thấy quá đáng yêu liền lấy giấy bút ra, đứng trước bàn vẽ hai con thỏ.

Kỹ năng vẽ tranh của nàng ấy là học theo Tiêu Hoài, mặc dù không được tốt nhất nhưng cũng không tồi, nửa canh giờ sau một bức tranh thỏ ăn cỏ ra lò. Nàng ấy viết tên rồi đóng con dấu của mình, sau đó đưa cho Thanh Nịnh, "Phái ngươi mang qua cho tiểu công gia."

Thanh Nịnh cầm tranh ra ngoài, an bài người đưa tranh qua phủ Công chúa. Hạ Gia Hứa đang nằm trên ghế gấm đong đưa chân ăn trái cây, nghe thấy Tiêu Tiểu Quai tặng đồ cho hắn, lập tức ngồi dậy. Thấy là một bức tranh, hắn mở ra xem, liền thấy hai con thỏ sống động như thật, hắn mở miệng cười hắc hắc.

Xem một lúc, hắn nói với tùy tùng đứng bên cạnh: "Mang cà rốt qua cho Phúc Thuỵ công chúa, để cho thỏ ăn, chọn mấy cái ngon nhất."

Tuỳ tùng: "......." Phủ Định Quốc Công không có cà rốt sao?

Tuỳ tùng oán thầm trong lòng đến phòng bếp chọn cà rốt, Hạ Gia Hứa ôm tranh mỉm cười.

.........

Ngày hôm sau, những bài thơ được sáng tác trong buổi nhã tập ngày hôm qua được truyền ra, theo đó danh tiếng tài nữ của Phúc Thuỵ công chúa cũng được lan rộng. Danh tài nữ này của nàng ấy khác với tài nữ của các quý nữ, danh hào tài nữ này của nàng ấy có thể so sánh với nam tử.

Sau khi Đường Thư Nghi biết chuyện, gọi Tiêu Tiểu Quai đến thư phòng, tán gẫu một lúc rồi nói: "Người không biết ta ta không giận, cũng là quân tử. Con người không thể bị danh tiếng làm mệt mỏi, cho dù có tiếng tăm lừng lẫy, vẫn nên như ngày thường liên tục cố gắng, khắc khổ học tập."

Tiêu Tiểu Quai nghiêm túc gật đầu: "Nữ nhi hiểu."

Đường Thư Nghi mỉm cười sờ sờ đầu nàng ấy, "Nhưng cũng đừng để mình mệt."

"Con cũng không tham gia khoa cử, từ từ học." Tiêu Tiểu Quai cười nói.

Đường Thư Nghi mỉm cười, tiểu nữ nhi nhà nàng lớn lên rất tốt. Ôm vai nàng ấy, nàng lại nói: "Ngày mai vào trong cung chơi với Thái hoàng thái hậu."

"Con ở trong cung hai ngày rồi trở về." Tiêu Tiểu Quai nói.

Khi Tiểu Quai còn nhỏ Đường Thư Nghi đã sắp xếp rất nhiều bài tập cho nàng ấy, nàng ấy cứ cách năm ngày lại vào cung sống hai ngày, sau đó hình thành thói quen. Sáng sớm hôm sau, người trong cung của Thái hoàng thái hậu đến đón nàng ấy vào cung.

Đến Từ Ninh cung, liền thấy Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng ở đó, nàng ấy qua hành lễ, Thái hoàng thái hậu mỉm cười nói: "Được rồi, được rồi, đến đây để tổ mẫu xem nào."

Tiêu Tiểu Quai mỉm cười đi tới, Thái hoàng thái hậu ôm nàng ấy nhìn từ trên xuống dưới, sau đó nói: "Cũng không thể đọc sách cả ngày, chẳng lẽ cháu còn muốn thi trạng nguyên sao?"

Danh tiếng tài nữ của Tiêu Tiểu Quai đã lan rộng, sau khi Thái hoàng thái hậu biết, tất nhiên vui mừng tự hào một phen, nhưng bà ấy lại đau lòng hơn. Nàng ấy ngày thường học tập khắc khổ đến bao nhiêu Thái hoàng hậu đương nhiên biết.

"Cháu thích, không thấy khổ." Tiêu Tiểu Quai cười nói.

Thái hoàng thái hậu ôm lấy nàng ấy, "Dù sao hai ngày nay không thể đọc sách."

"Hai ngày nay cháu muốn đánh bài với ngài, ăn điểm tâm ngài làm, còn muốn dạo ngự hoa viên với ngài, nhiều chuyện như vậy, nào có thời gian đọc sách chứ!" Tiêu Tiểu Quai chớp chớp đôi mắt to nhìn Thái hậu nói.

Thái hoàng thái hậu bị nàng ấy chọc cười, lại nói chuyện một lúc, Thái hoàng thái hậu nói muốn đánh mã điếu, Tiêu Tiểu Quai, tiểu Thái tử và Tiêu Ngọc Châu cùng chơi. Tiểu công chúa đi đến bên cạnh Tiêu Tiểu Quai, mỉm cười nói: "Cháu đánh với a di."

Tiêu Tiểu Quai không lớn hơn tiểu công chúa mấy tuổi, hai người thường xuyên chơi đùa với nhau, quan hệ tốt như tỷ muội. Lúc mới bắt đầu, tiểu công chúa còn không thể gọi nàng ấy là a di.

Chơi đùa một lúc, Thái hoàng thái hậu nói với Lý Cảnh Tập: "Tiểu Quai mười ba tuổi rồi, cũng nên chuẩn bị phủ Công chúa cho nó."

Lý Cảnh Tập gật đầu: "Lát nữa cháu phái người chuẩn bị."

Tiêu Tiểu Quai lập tức đứng dậy cảm tạ, Lý Cảnh Tập mỉm cười nhìn nàng ấy nói: "Gần phủ Định Quốc Công có một trạch tử, nhưng là làm phủ Công chúa thì có hơi nhỏ một chút. Lát nữa công chúa qua xem, nếu không thích lại đổi."
Bình Luận (0)
Comment