Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui

Chương 673

673

Tiêu Tiểu Quai vâng một tiếng, Thái hoàng thái hậu nói: "Bên cạnh trạch tử có trạch tử phù hợp không, hợp lại với nhau."

Vẻ mặt Lý Cảnh Tập mang theo vẻ khó xử, khu vực xung quanh phủ Định Quốc Công đều là quyền quý đỉnh cấp ở Thượng Kinh, khu vực đó căn bản không có nhiều trạch tử dư thừa. Trạch tử vừa nói lúc trước quy về quốc khố nên mới còn trống, nếu không đã bị mua từ sớm.

Thái hoàng thái hậu thấy hắn khó xử liền nói: "Để Tiểu Quai xem xong rồi nói."

......

Hai ngày sau, sau khi Tiêu Tiểu Quai về phủ, Lý Cảnh Tập phái người dẫn Tiêu Tiểu Quai đi xem trạch tử. Xuất phát từ phủ Định Quốc Công, đi xe ngựa chưa đến một khắc đã đến trạch tử kia, quả thật rất gần. Sau khi bước vào, nàng ấy nhìn tổng quát, kích thước tương đương với phủ Định Quốc Công, thật ra cũng không nhỏ.

Sau khi về phủ nàng ấy nói với Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài một tiếng, quyết định trạch tử kia. Thái hoàng thái hậu muốn cải tạo lại trạch tử kia, nhưng Tiêu Tiểu Quai từ chối, chỉ cần thay đổi một chút là được, nếu không thì quá khua chiêng gõ trống.

Vài ngày sau, người của Công bộ bắt đầu khởi công, sau đó người ở Thượng Kinh đều biết, phủ Công chúa của Phúc Thuỵ công chúa bắt đầu xây dựng rồi, cũng là nói Phúc Thuỵ công chúa có thể tuyển phò mã rồi. Mặc dù như vậy, nhưng rất nhiều nhà mặc dù có tư tâm cũng không dám hành động.

Rất rõ ràng, Phúc Thuỵ công chúa sẽ tuyển phò mà không phải xuất giá. Mặc dù đều là thành thân, nhưng hai thứ khác biệt rất lớn. Tuyển phò mã, đến khi đó là phò mã vào phủ Công chúa. Cho nên, trưởng tử đích tôn mang trọng trách nặng của gia tộc là không tham gia được.

Thêm nữa chính là, vị phò mã này sau này chắc chắn không thể có thông phòng thiếp thất. Hơn nữa, Phúc Thuỵ công chúa tướng mạo xuất chúng, phương diện văn chương trong giới văn nhân tài tử cũng có danh tiếng không nhỏ, cho nên vị phò mã này tất nhiên phải là phương diện nào cũng hơn người. Sàng chọn như vậy trừ được rất nhiều người.

Đương nhiên, thành Thượng Kinh nhân tài tầng tầng lớp lớp, thanh niên có tài có sắc phù hợp làm phò mã cũng rất nhiều.

Phủ An Nguyên hầu.

Đích trưởng tôn Tống Hưng An của An Nguyên Hầu quỳ gối trước mặt An Nguyên Hầu: "Xin tổ phụ đến phủ Định Quốc Công cầu thân cho tôn nhi."

An Nguyên Hầu vẻ mặt như bị táo bón, "Cháu biết trách nhiệm trên người mình không? Cháu là An Nguyên Hầu tương lai, cháu đi làm phò mã làm cái gì?"

Tống Hưng An kiên trì: "Tôn nhi không muốn làm An Nguyên Hầu, tôn nhi chỉ muốn làm phò mã của Ngọc Ngôn."

An Nguyên Hầu: "...."

Sắp bị tức chết rồi!

"Lão tử cùng thế hệ với Tiêu Hoài, cháu làm phò mã của nữ nhi hắn, khác biệt bối phận cháu hiểu không?" An Nguyên Hầu mắng Tống Hưng An.

Tống Hưng An lại rất kiên trì: "Chúng ta cũng không phải thân thích của phủ Định Quốc Công."

An Nguyên Hầu đứng dậy chỉ vào Tống Hưng An: "Cháu chết tâm đi, lão tử không đồng ý."

Nói xong ông ấy sải bước đi ra ngoài, Tống Hưng An đứng dậy lại đi đến chỗ An Nguyên Hầu phu nhân cầu xin. Trong lòng An Nguyên Hầu phu nhân cũng không thoải mái lắm, nữ nhi muốn gả cho Tiêu Ngọc Thần nhưng không thành công, hiện tại tôn tử của bà ấy cũng muốn làm phò mã cho tiểu nữ nhi của Định Quốc Công, nếu như lại không thành công....

Nhưng mà, tôn tử này bà ấy thương như châu báu trong mắt, nhìn hắn ta quỳ trên mặt đất không đứng dậy, trái tim bà ấy không sao cứng rắn nổi. Bà ấy nói với An Nguyên Hầu: "Hưng An khi còn nhỏ thường chơi với Phúc Thuỵ công chúa, tình cảm sâu đậm, chúng ta nếu như cứng rắn ngăn cản, không chừng hài tử kia sẽ làm ra chuyện gì đó."

An Nguyên Hầu hừ mạnh một tiếng: "Vậy bà đi hỏi đi.” Hỏi người ta người ta cũng sẽ không đồng ý.

An Nguyên Hầu phu nhân nghe ông ấy nói vậy, liền hạ thiếp thư đến thăm Đường Thư Nghi, mơ hồ nhắc tới chuyện để Tống Hưng An muốn làm phò mã của Tiêu Tiểu Quai. Đường Thư Nghi nghe xong mỉm cười nói: "Hài tử này còn quá nhỏ, chuyện hôn sự của nó chúng ta định để mấy năm nữa mới nói."

Đây là có ý từ chối, An Nguyên Hầu phu nhân tất nhiên sẽ không nhắc đến nữa. Mấy ngày tiếp theo, lại có người đến chỗ Đường Thư Nghi thăm dò, Đường Thư Nghi cũng nói như vậy, chuyện hôn sự của Tiểu Quai phải mấy năm nữa mới tính tới. Như vậy, dần dần không còn ai đến thăm dò nữa.

Đương nhiên, Tiêu Tiểu Quai không không biết chuyện này, nàng ấy vẫn như lúc trước, hoàn thành bài tập mà Phạm Kinh Luân giao cho nàng ấy, thỉnh thoảng ra ngoài chơi, cứ vài ngày lại vào cung sống hai ngày.

Nhưng Hạ Gia Hứa lại không thể nào yên lòng, hôm nay Tiêu Tiểu Quai cùng vài quý nữ đến trại ngựa cưỡi ngựa, hắn lại gần Tiêu Tiểu Quai hỏi: "Nghe… nghe nói có người đến nhà ngươi cầu thân?"

Tiêu Tiểu Quai vẻ mặt hoang mang, "Ngươi nghe ai nói?"

Bàn tay Hạ Gia Hứa sờ qua sờ lại đầu ngựa, "Nghe người khác nói, ngươi.... bây giờ ngươi muốn tuyển phò mã sao?"

Tiêu Tiểu Quai bị hắn hỏi đến hơi đỏ lên, nhưng miệng vẫn cứng rắn nói: "Không có."

Hạ Gia Hứa cười toe toét: "Đúng vậy, ngươi vẫn còn là tiểu nha đầu chưa mọc lông, tuyển phò mã cái gì?"

"Hạ Gia Hứa!"

Tiêu Tiểu Quai giơ roi ngựa lên chuẩn bị đánh hắn, Hạ Gia Hứa vội vàng né tránh, miệng cười khúc khích nói: "Ta xếp hàng mua điểm tâm cho ngươi."

Nói rồi hắn chạy thật nhanh, Tiêu Tiểu Quai hừ một tiếng, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười. Nàng ấy xoay người lên ngựa, kiềm dây cương, ngựa bắt đầu chạy. Kỹ năng cưỡi ngựa của nàng ấy là do chính Tiêu Hoài dạy, cưỡi rất tốt, không lâu sau đã vượt qua các vị quý nữ ở trước mặt.

Nhưng sau đó bị Tống Hưng An đuổi kịp, ngựa của hai người kề sát nhau, Tống Hưng An chắp tay về phía Tiêu Tiểu Quai, "Công chúa."

Tiêu Tiểu Quai khi còn nhỏ chơi với hắn ta, lớn lên mặc dù không thường xuyên gặp mặt như Hạ Gia Hứa, nhưng cũng là người quen, liền mỉm cười nói: "Ngươi cũng đến cưỡi ngựa."

Tống Hưng An ừm một tiếng, sau đó nói: "Ta có thể nói vài lời với công chúa được không?"

Tiêu Tiểu Quai liếc mắt nhìn hắn ta, sau đó dừng ngựa lại, ở bên trại ngựa đứng đối diện Tống Hưng An.

674

Tống Hưng An lớn hơn Tiêu Tiểu Quai hai ba tuổi, khi nhỏ dù có chơi với nhau nhưng thời gian cũng không nhiều lắm. Sau này lớn lên cho dù thỉnh thoảng gặp mặt, bọn họ cũng chỉ gật đầu, hai người cùng lắm chỉ là người quen.

Giờ khắc này Tống Hưng An nhìn cô nương mình đã thích từ lâu, vốn dĩ đã chuẩn bị rất nhiều lời, giờ một chữ cũng không thể nói ra. Tiêu Tiểu Quai nhìn thấy hắn ta cúi đầu xuống, ngón chân cọ xát qua lại trên cỏ xanh, cảm thấy không thể hiểu được. Nàng ấy hỏi: "Ngươi định nói gì với ta?"

Hai tay Tống Hưng An nắm chặt thành nắm đấm, lấy hết can đảm, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Tiểu Quai nói: "Ta… ta sẽ không nạp thiếp, cũng sẽ không có thông phòng, mọi chuyện ta đều nghe nàng..."

Tiêu Tiểu Quai: "..."

Tống Hưng An nhận ra mình vừa nói cái gì, hận không thể tìm một vết nẻ trên mặt đất để chui vào, nhưng nếu như đã nói xong rồi, hắn kiên trì nói tiếp: "Ta.... Ta muốn thành phò mã của nàng."

Tiêu Tiểu Quai không ngờ hắn lại nói cái này với mình, cụp mắt im lặng một lúc rồi nói: "Ta không muốn."

"Ta biết, bây giờ nàng không muốn định thân, ta có thể chờ...chờ...."

"Ngươi không cần chờ," Tiêu Tiểu Quai trực tiếp nói: "Ngươi không chờ được, ta sẽ không chọn ngươi làm phò mã."

Tống Hưng An sắp khóc ra nước mắt: "Tại vì sao? Vì Hạ Gia Hứa?"

Tiêu Tiểu Quai cau mày, sắc mặt bắt đầu không tốt, "Không tại sao cả, dù sao cũng sẽ không chọn ngươi, ngươi đừng chờ."

Nói xong, nàng ấy xoay người lên ngựa, theo tiếng vó ngựa lộc cộc mà dần dần đi xa. Mười ba tuổi, rất nhiều quý nữ tử thành Thượng Kinh đã bắt đầu để ý người khác, cũng có không ít quý nữ trong lòng có ý trung nhân. Nhưng Tiêu Tiểu Quai không nghĩ đến chuyện hôn sự của mình, nàng ấy cảm thấy mình vẫn còn nhỏ, những người xung quanh nàng ấy vẫn còn nhỏ.

Cũng giống như Hạ Gia Hứa, bình thường bọn họ chơi cùng nhau không sao, nhưng khi thật sự xảy ra chuyện, hắn liền có chút ngây ngô. Nàng ấy muốn đợi bản thân lớn lên, cũng muốn những người quen biết xung quanh nàng ấy lớn lên. Về phần không để Tống Hưng An đợi, bởi vì nàng ấy biết, với tình hình trong phủ An Nguyên hầu, Tống Hưng An không thể đợi được.

Tiêu Tiểu Quai không để lời tỏ tình của Tống Hưng An ở trong lòng, cưỡi ngựa đến bên cạnh các quý nữ quen biết, đua ngựa với bọn họ. Chơi một lúc, mọi người ra khỏi trại ngựa về nhà mình. Tiêu Tiểu Quai đi tới xe ngựa, vén rèm lên đi vào, nhìn thấy Hạ Gia Hứa đang ngồi bên trong, trong tay cầm một đống điểm tâm kẹo hồ lô.

Tiêu Tiểu Quai đi tới ngồi đối diện hắn, Hạ Gia Hứa chọn một xâu quả đưa cho nàng ấy. Tiêu Tiểu Quai nhận lấy, cắn một miếng, sau đó nói: "Khi nào ngươi vào cấm vệ quân?"

Hạ Gia Hứa rũ mắt xuống, "Ta muốn chơi đoạn thời gian nữa."

Tiêu Tiểu Quai liếc mắt nhìn hắn: "Hạ Gia Hứa, ngươi phải nỗ lực. Thành Thượng Kinh có nhiều nhị thế tổ như vậy, không thiếu người như ngươi."

Hạ Gia Hứa mím môi không lên tiếng, Tiêu Tiểu Quai cúi đầu im lặng ăn hồ lô, trong xe ngựa nhất thời yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến người không thoải mái.

"Ai da, ngày mai ta liền đi."

Qua một lúc sau, Hạ Gia Hứa mỉm cười lại đưa cho Tiêu Tiểu Quai một miếng điểm tâm. Tiêu Tiểu Quai nhận lấy hừ một tiếng nói: "Ngươi muốn đi khi nào thì đi khi đấy, ai thèm quan tâm."

Hạ Gia Hứa mỉm cười rót cho nàng ấy một chén trà......

Ngày hôm sau, Hạ Gia Hứa thật sự gia nhập cấm vệ quân, Tiêu Tiểu Quai ăn sáng xong liền mang bài tập đến Phạm gia. Phạm Kinh Luân biết hôm nay nàng ấy sẽ đến, đang ở thư phòng đợi nàng ấy.

"Sư phụ." Tiêu Tiểu Quai hành lễ, sau đó nộp bài tập của mình.

Phạm Kinh Luân nhận lấy, nghiêm túc nhìn xem, sau đó có tiếng gõ cửa, Phạm Triết đi vào. Tiểu Quai đứng dậy hành lễ với hắn, Phạm Kinh Luân còn phải kiểm tra bài tập một lúc, hai người liền tới trước cửa sổ đánh cờ.

"Phủ Công chúa của sư muội bắt đầu cải tạo rồi?" Phạm Triết đặt một quân cờ lên bàn cờ hỏi.

Tiêu Tiểu Quai ừm một tiếng, "Giao hết cho Công bộ."

"Đúng vậy, loại chuyện này không cần sư muội bận tâm." Phạm Triết nói.

Tiểu Quai đặt quân cờ xuống, hỏi: "Sư huynh năm nay tham gia khoa cử không?"

Phạm Triết gật đầu: "Tham gia."

"Sư huynh chắc chắn có thể đỗ hạng cao." Tiêu Tiểu Quai nói.

Phạm Triết cười dịu dàng với nàng ấy: "Vậy ta xin mượn lời hay của sư muội."

Tiêu Tiểu Quai mỉm cười tinh nghịch với hắn ta: "Ta nói rất chính xác."

"Được." Phạm Triết cũng cười nói.

........

Phạm Kinh Luân kiểm tra bài tập Tiêu Tiểu Quai xong, hai người cũng phân thắng thua xong, Tiêu Tiểu Quai thắng. Nàng ấy thở dài nói: "Chơi cờ với sư huynh, vĩnh viễn đều là sẽ ta thắng."

Phạm Triết: "Đó kỹ năng của ta không bằng người."

Tiêu Tiểu Quai biết hắn ta vẫn luôn nhường mình, chẳng qua cũng không nói thêm gì. Vị sư huynh này trước giờ tính tình tốt, rất chăm sóc nàng ấy. Đi đến trước mặt Phạm Kinh Luân ngồi xuống, Tiêu Tiểu Quai nghe Phạm Kinh Luân đánh giá bài tập. Sau đó nàng lại nói những nghi ngờ của mình, Phạm Kinh Luân nghiêm túc giải thích với nàng ấy, không hay không biết trôi qua một buổi sáng, nàng ấy ở lại Phạm gia ăn trưa.

Vừa hay Phạm gia có khách, Tiểu Tiểu Quai đến hậu viện Phạm tam phu nhân. Đến cửa viện, liền thấy Phạm tam phu nhân và một nữ hài nhi mười sáu mười bảy tuổi đón nàng ấy. Nàng ấy tiến lên hành lễ: "Sư mẫu."

Phạm tam phu nhân nào để nàng ấy hành lễ, nhanh chóng đỡ nàng ấy nói: "Biết hôm nay ngài đến, làm món tùng thử quyết thư ngài thích ăn."

"Cảm tạ sư mẫu." Tiêu Tiểu Quai nắm lấy cánh tay bà ấy mỉm cười nói.

Phạm tam phu nhân vỗ vỗ tay nàng ấy, sau đó giới thiệu nữ hài nhi ở bên cạnh: "Đây là điệt nữ nương gia ta, Thu Vọng Thư."

"Thỉnh an công chúa." Thu Vọng Thư vội vàng hành lễ với Tiêu Tiểu Quai.

Tiêu Tiểu Quai đỡ nàng ta, "Không cần đa lễ."

Mấy người cùng nhau vào nhà, Tiêu Tiểu Quai ăn trưa với bọn họ, sau đó lại cáo từ đến thư phòng ở tiền viện của Phạm Kinh Luân. Lại cùng đọc sách một buổi chiều với Phạm Triết.

Khi rời đi, Phạm Triết tiễn nàng ấy đến cổng phủ, nhìn xe ngựa của nàng ấy đi xa rồi mới quay lại. Đến thư phòng, sau khi ngồi xuống liền nghe Phạm Kinh Luân nói: "Chuyện hôn sự của con con nghĩ thế nào?"

Phạm Triết nhìn xuống hàng chữ trên sách nói: "Nhi tử muốn đợi vài năm nữa rồi nói."

"Con sắp sang tuổi hai mươi rồi." Phạm Kinh Luân nói.
Bình Luận (0)
Comment