Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 126

Sau khi giải quyết xong mọi việc ở Lâu Đài Chó, hoạt động của công viên giải trí cũng quay trở lại quỹ đạo bình thường và trở thành sản nghiệp kinh doanh thứ hai mà Hồ Trân Trân nắm trong tay.

Đương nhiên đứng đầu vẫn luôn là sữa bò Bách Hoa rồi.

Theo thời gian, công việc kinh doanh của Bách Hoa càng ngày càng phát đạt, đã vượt xa mức đầu tư của Hồ Trân Trân lúc đầu và bắt đầu đem về nguồn lợi nhuận khổng lồ cho cô.

Số tiền dùng để xây dựng bệnh viện Tây Kinh Môn được lấy từ một phần lợi nhuận từ việc kinh doanh của sữa bò Bách Hoa.

Phần tiền dư còn lại phần lớn đều được Hồ Trần Trân ném vào việc đẩy nhanh tiến độ xây dựng bệnh viện, đồng thời bắt đầu đưa ra các thông báo tuyển dụng.

Dù sao đây cũng là bệnh viện tư nhân, nhưng lại nằm ở khu vực kinh tế lạc hậu.

Theo lẽ thường, việc tuyển người ở đây sẽ không diễn ra suôn sẻ.

Nhưng Hồ Trân Trân lại luôn là người phá vỡ lẽ thường.

Cô không những trả lương cao mà còn đưa ra phúc lợi các ngày lễ vô cùng hậu hĩnh.

Đối với bệnh viện, bận rộn là chuyện bình thường như cơm bữa. Đôi khi thời gian gấp rút mà đồng nghiệp xin nghỉ phép, một mình trực ban một ngày một đêm cũng có.

Vào những dịp lễ - ngày mọi người được nghỉ ngơi, thì ở bệnh viện càng bận rộn hơn.

Ngay cả trong dịp Tết, có thể nghỉ ngơi bao lâu tùy thuộc vào tình huống lúc đó như thế nào nữa.

Bệnh viện Tây Kinh Môn là bệnh viện tư nhân, số lượng bác sĩ, y tá được tuyển dụng hoàn toàn phụ thuộc vào chi phí do Hồ Trân Trân đưa ra.

Điều kiện cô đưa ra cũng rất đơn giản.

So với các bệnh viện công, mỗi người được nghỉ hai ngày mỗi tháng.

Phúc lợi và tiền lương là hai điều dễ dàng làm lay động lòng người nhất. Cộng với danh tiếng gần đây của Hồ Trân Trân, việc tuyển dụng bác sĩ đang diễn ra vô cùng suôn sẻ.

Cô không cần phải lo lắng về những chuyện ở bệnh viện nữa. Ngay cả những việc ở sữa bò Bách Hoa hay Lâu Đài Chó cũng không cần phải bận tâm nữa.

Hồ Trân Trân không cần lo lắng đến việc kinh doanh nữa, nên cô đã dành hết sự chú ý lên con trai mình - Giang Thầm.

Nhiệm vụ tuyến phụ mẹ con giai đoạn hai đến bây giờ vẫn chưa có chút tiến triển nào.

Tuy nhiên, hiện tại chưa có dự án nào cần góp vốn, nên Hồ Trân Trân không cần phải vội vàng, cứ bình tĩnh chờ đợi dịp trường học tổ chức hoạt động.

Cô vẫn còn nhớ rõ khi cô còn học tiểu học, nhà trường thường tổ chức các cuộc thi Olympic toán học, thi nhảy nhóm và đôi khi còn có cả những cuộc thi thủ công nữa. Không có lý nào mà trường của Giang Thầm lại không tổ chức.

Đợi đã, nếu nhà trường thực sự không tổ chức hoạt động nào, cô cũng có thể quyên góp chút tiền để tổ chức hoạt động nhỏ, cái này chắc không vi phạm quy tắc của hệ thống đâu nhỉ?

Hồ Trân Trân suy nghĩ một lúc thì cũng đã sắp đến giờ tan học rồi.

Mấy ngày trước cô có việc bận, nên đều là Lưu An đi đón Tiểu Thầm tan học.

Còn bây giờ, Hồ Trân Trân đã rảnh rồi nên đương nhiên cô sẽ chuẩn bị đi đón con tan học rồi.

Đã rất lâu cô không đến đây, bây giờ cũng có rất nhiều người đang đợi đón con tan học giống cô.

Nhưng cô không ngờ rằng bây giờ mình lại nổi tiếng ở trường như vậy, cứ cách hai phút thì lại có một người lạ đến chào hỏi.

Thái độ của họ rất thân thiện, đa số đều chỉ nói về trường học và con cái của họ, Hồ Trân Trân chỉ im lặng lắng nghe không biết nên cư xử thế nào cho phải.

Có người rời đi, nhưng cũng có người muốn tiến về phía này.

Có đôi khi có nhiều người đến mức họ còn tạo thành một vòng tròn nhỏ rồi đem Hồ Trân Trân vây kín ở bên trong.

Đối với sự nhiệt tình của họ cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nụ cười trên mặt Hồ Trân Trân dần trở nên cứng đờ. Nhân lúc không ai để ý cô vội vàng trốn vào trong xe, để Lưu An đứng ngoài đợi Giang Thầm tan học.

Vì họ đến khá sớm nên xe đậu gần cổng trường. Vị trí này có tầm nhìn tuyệt vời, chỉ cần Giang Thầm vừa ra khỏi cổng trường thì sẽ thấy cậu ngay lập tức.

Hồ Trân Trân không chọn ngồi ở ghế sau, mà cô chọn ngồi ở ghế phụ lái bình tĩnh lấy một hộp sữa bò vị đào cắm ống hút vào uống.

Một lúc sau cô đã nhìn thấy bóng dáng của Giang Thầm đang đi ra cổng trường.

Nhưng Hồ Trân Trân không xuống xe mà kéo cửa xe xuống kêu cậu.

Hình như tâm trạng hiện tại của cậu không vui thì phải.

Người bạn đi bên cạnh Giang Thầm Hồ Trân Trân không biết đây là ai, cũng không có ấn tượng gì. Hình như đây không phải là bạn cùng lớp của Giang Thầm.

Cậu bé đó luôn đi sát bên cạnh Giang Thầm, cười nói rất vui vẻ. Nhưng vẻ mặt của Giang Thầm lại rất mất kiên nhẫn.

Hồ Trần Trần hiếm khi nhìn thấy biểu cảm này trên gương mặt Giang Thầm.

Khi ở nhà, cậu luôn là một cậu bé ngoan, ngoan ngoãn đến mức suýt chút nữa cô quên mất rằng cậu chính là nam chính, nên từ nhỏ Giang Thầm đã có kỹ năng diễn xuất vô cùng tốt.

Khi còn nhỏ, cậu luôn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra nên Hồ Trân Trân không phát hiện ra gì cả.

Chờ đến khi nhìn thấy Lưu An, thì cậu bé đó mới không bám lấy Giang Thầm nữa.

Vẻ mặt Giang Thầm cũng trở lại bình thường, ngoan ngoãn nhưng không có một chút cảm xúc nào.

Sau khi lên xe, cậu nhìn thấy ghế phụ có một người đang ngồi, trên mặt mới hiện lên nụ cười kinh ngạc: "Mẹ, hôm nay mẹ được nghỉ sao?"
Bình Luận (0)
Comment