Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 127

Hồ Trân Trân lên tiếng trả lời, nhưng cô chưa định hỏi cậu bé đó là ai.

"Đúng vậy, hai ngày nay mẹ không có bận việc, nên sẽ đến đây đón Tiểu Thầm được chứ?"

"Được ạ!"

Giang Thầm nghe vậy nên cảm thấy rất vui vẻ: "Con cũng muốn uống sữa bò vị đào."

Lúc này Hồ Trân Trân mới hỏi cậu: "Tiểu Thầm, vừa rồi có một cậu bé đi ra cổng trường với con, là bạn con mới quen ở trường sao?"

Nhắc tới cậu bé đó, nụ cười trên mặt Giang Thầm tắt dần.

Giang Thầm chưa từng nói dối cô điều gì. Cho dù cậu muốn giấu diếm điều gì thì khi Hồ Trân Trân chủ động hỏi, cậu cũng sẽ thành thật trả lời.

"Không phải bạn mới."

Cậu thẳng thừng phủ nhận khiến Hồ Trân Trân rất bất ngờ.

Xem ra Tiểu Thầm thực sự rất ghét cậu bé đó, nếu không cậu cũng sẽ không thẳng thắn nói ra như vậy.

"Nếu không phải là bạn bè, vậy tại sao vừa rồi cậu bé đó lại nói chuyện với con? Mẹ thấy cậu ấy trông rất vui vẻ."

Hồ Trần Trần quay đầu cắm ổng hút vào hộp sữa vị đào cho Giang Thầm.

Chỉ là một câu hỏi nhỏ thôi, cô hỏi như thế không lí nào Giang Thầm lại không nói cho cô biết.

Ban đầu Hồ Trân Trân cũng nghĩ như vậy, nhưng đợi một lúc sau, Tiểu Thầm vẫn im lặng uống sữa chứ không chịu nói cho cô biết, điều này thật sự ngoài ý muốn nên cô có chút nhướng mày.

Xem ra, cô chẳng còn cách nào để biết được mọi chuyện rồi.

Đứa trẻ nào cũng có một bí mật nhỏ cho bản thân mình nên Hồ Trân Trân gạt câu hỏi này sang một bên cũng không ép cậu phải trả lời nữa

"Tối nay chúng ta đi ăn lẩu cá nhé?"

Khi chuyển sang chủ đề khác, Giang Thầm nhanh chóng đáp lại: "Được ạ!"

Cậu có chút chột dạ nên không nhìn thẳng vào Hồ Trân Trân mà chỉ nhìn cái ót của cô. Giọng nói của cậu có chút nhỏ nhưng cho cô cảm giác dịu dàng hơn không ít.

Không phải Giang Thầm không muốn nói cho Hồ Trân Trân biết, mà là do cậu không biết phải nói như thế nào.

Cậu cũng không nghĩ đến việc Hồ Trân Trân sẽ hỏi đến chuyện này.

Cậu bé đó lớn hơn cậu một lớp là học sinh mới chuyển đến gần đây.

Đi cùng cậu ta còn có một nữ sinh họ Ngô, nhưng cũng chỉ tới một lần, vẻ mặt không mấy thân thiện, cứ như bị ép phải tiếp xúc với cậu vậy.

Giang Thầm hiểu được tại sao họ lại muốn thân thiết với cậu.

Sau khi mẹ cậu lên top tìm kiếm trên weibo, rồi sau đó sữa bò Bách Hoa trở thành chuỗi cung ứng mới nổi lên, thì có rất nhiều người vây quanh Giang Thầm.

Đôi mắt của trẻ em là rõ ràng nhất.

Những người này đều là bị cha mẹ ép buộc, vì vậy Giang Thầm đều không thích họ.

May mắn thay, cậu có khuôn mặt lạnh lùng thường không thích nói chuyện hay cười. Cho nên ngay cả khi những người đó cố tình tiếp cận cậu, họ cũng sẽ bỏ cuộc sau vài ngày.

Vốn dĩ Giang Thầm cho rằng Đồng Soái cũng giống như những người khác, sẽ nhanh chóng rút lui sau vài ngày, nhưng cậu ta lại không như vậy.

Bởi vì mục đích của cậu bé đó không phải là muốn trở thành bạn của Giang Thầm.

Giang Thầm không biết mình đã đắc tội với Đồng Soái lúc nào. Cậu luôn cảm nhận được ác ý từ Đồng Soái.

Mấy ngày nay, Đồng Soái luôn đến tìm cậu, trong lời nói hình như có ẩn ý gì đó.

Giang Thầm lén nhìn xác nhận mẹ không để ý đến cậu. Nhớ đến lời nói của Đồng Soái, cậu nhịn không được mà bĩu môi.

"Hồ tổng không phải mẹ ruột của cậu. Cậu nhất định phải để mắt đến cô ấy, nếu cô ấy tái hôn và có một đứa con khác, cậu sẽ không vui vẻ như bây giờ nữa đâu Giang Thầm. Khi đó cậu sẽ bị vứt bỏ mà thôi, tôi có lòng tốt nên mới nhắc nhở cậu đấy."

Giang Thầm cau mày khi nghĩ đến câu nói này.

Còn lâu cậu mới tin cậu ta lại có lòng tốt như thế.

Chắc chắn Đồng Soái muốn chia rẽ tình cảm giữa cậu và mẹ!

Hơn nữa, mẹ thích cậu nhất, mẹ sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu đâu!

Giang Thầm cắn chặt ống hút, ống hút tròn đã bị dẹt thành đường thẳng, làm vậy dường như đang cỗ vũ chính bản thân mình.

Đúng vậy, chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra!

Rất nhanh đã đến tiệm lẩu cá ở trong thành phố.

Hồ Trân Trân đi thang máy từ dưới hầm để xe đi lên. Thông qua thang máy trong suốt, cô có thể thấy được một toà nhà được phủ lên bởi một tấm màn trắng cách đó không xa.

Tại sao lại có tòa nhà được phủ lên một tấm màn trắng như thế?

Nơi này là trung tâm thành phố, là nơi rất phồn hoa và tấp nập, một tất đất là một tất vàng, làm sao lại có một toà nhà có kiến trúc đẹp như thế mà lại bị bỏ hoang?

Hồ Trân Trân lòng đầy nghi hoặc theo bản năng liếc nhìn Tiểu Kim.

Không nhìn thì sẽ không thấy, nhìn rồi lại bị dọa đến nhảy dựng.

Đó không chỉ là một tòa nhà bỏ hoang thông thường, mà hình như là toà nhà của cô thì phải.

Hồ Trân Trân cố gắng nhớ lại vào hôm rút thăm trúng thưởng hôm đó, hình như đúng là cô có rút được một toà nhà thì phải.

Nhưng phần thưởng này có vẻ không tốt lắm, nên Hồ Trân Trân cũng chẳng để ý gì nhiều đến vị trí của nó.

Bây giờ toà nhà bỏ hoang đấy đang nằm sừng sững ở giữa lòng thành phố, nhìn chung cũng không tệ lắm.

Hồ Trân Trân di chuyển nhiều góc để nhìn kĩ rồi nói với Lưu An: "Cậu thấy toà nhà bỏ hoang kia chứ, nói với Trần Khai một tiếng để hắn tới xem qua một chút, xem thử có khai phá được hay không."

Lưu An theo hướng tay cô chỉ mà nhìn sang, ngẩng đầu lên mở to hai mắt bất ngờ không thôi.

Sao bà chủ đột nhiên lại quan tâm đến toà nhà đó vậy chứ.

Lưu An lẩm bẩm: "Vâng, bà chủ."

Không đợi việc cơm nước xong, Lưu An ngồi ở bàn bên cạnh, đem tin tức này nói cho Trần Khai biết.

[Bà chủ nói muốn cậu đến xem tòa nhà bỏ hoang ở ngoài đường vành đai thứ hai kia có thể khai phá được hay không.]

Trần Khai mất một lúc để bình tĩnh lại.

[Cậu điên rồi hả?]

Cho dù Lưu An có nói bà chủ mua thành phố S thì Trần Khai vẫn còn có thể tin được, nhưng toà nhà bỏ hoang đó, sao bà chủ có thể mua toà nhà rách nát đó chứ?

Lưu An trợn mắt, gắp một miếng cá mềm cho vào miệng.
Bình Luận (0)
Comment