Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 163

Chuyện này chắc cũng giống như việc ông ta đi tiểu ở nơi công cộng đúng không, chắc không đến mức phạm pháp đấy chứ?

Ông ta không có một chút kiến thức về pháp luật nào nên chỉ có thể đoán mò dựa trên kinh nghiệm của bản thân mà thôi.

Chắc chắn không tệ đến thế đâu, lần đó ông Vương không nhịn được mà đi tiểu ở góc đường cũng không có ai phạt ông ta cả!

Nghĩ tới đây, Vương Thiên cảm thấy yên tâm hơn một chút.

Cho đến khi cảnh sát đưa ông ta đi, họ mới xin chỉ thị của cấp trên: "Sếp, chúng ta nên xử lý người này như thế nào?"

"Trước tiên đưa người vào phòng tạm giam đi, tính chất vụ án cũng không khác là bao. Hiện tại tôi tới tổ điều tra một chút, đợi khi tôi về sẽ tiến hành thẩm vấn."

Tạm giam?

Vương Thiên có chút hoảng sợ khi nghe thấy hai từ này.

"Đồng chí cảnh sát, việc này cũng đâu đến mức phải tạm giam đâu chứ, tôi thực sự không có đầu độc ai cả!"

Đáng tiếc những người cảnh sát trong xe rất vô tình, cho dù ông ta có cố gắng giải thích thế nào thì cũng không ai đáp lại Vương Thiên dù chỉ là nửa lời.

Sau khi đến đồn cảnh sát và ở trong phòng biệt giam suốt hai tiếng đồng hồ, phòng ngự tâm lý của Vương Thiên hoàn toàn bị phá vỡ.

Cảnh sát vừa thẩm vấn hai câu thì ông ta đã thừa nhận.

"Đúng là tôi có âm mưu đó, nhưng tôi vẫn chưa hại c.h.ế.t ai cả đồng chí cảnh sát anh phải hiểu điều đó chứ!"

Nhưng mà bất luận ông ta có giải thích như thế nào thì cũng trả một cái giá rất đắt.

"Tạm giam thêm mười lăm tiếng nữa, phạt tiền 3000 tệ, nếu ông còn tái phạm thì mọi chuyện không còn đơn giản như vậy nữa đâu."

Khi biết được hình phạt mình phải nhận, trong lòng Vương Thiện trở nên lạnh lẽo.

Tạm giam đến mười lăm tiếng thì trong vòng mười lăm tiếng đó ông ta không thể dọn quán ra buôn bán được, nếu không buôn bán được thì không có tiền.

Đằng này còn trực tiếp phạt đến 3000 tệ, đây không phải là đem tài sản tích góp cả đời đào hết ra à.

Lúc này Vương Thiên mới thật sự bật khóc: "Đồng chí cảnh sát tôi thật sự đã biết sai rồi, tôi biết sai rồi, tôi nhất định sẽ sửa sai, nhưng anh không cảm thấy phạt như thế là quá nhiều hay sao?"

Cảnh sát phụ trách thờ ơ nhìn ông ta, chỉ để lại cho Vương Thiên một câu.

"Chỉ chưa đầy một tháng mà ông đã vi phạm đến hai lần, nên sẽ phạt tiền nặng hơn một chút"

Vương Thiên nghe câu nói này xong thì bị đưa đến phòng tạm giam.

Có một phạm nhân khác cũng đang bị tạm giam, tò mò hỏi cảnh sát một câu: "Cảnh sát, tên mới này đã gây ra chuyện gì vậy?"

Theo lý mà nói, cảnh sát sẽ không trả lời câu này.

Nhưng đối với những người như thế này, nói cho bọn họ biết nhiều hơn một chút, để tránh những sai lầm tiếp theo thì tốt hơn.

"Ở nơi công cộng...xả vật có hại cho mọi người."

Cảnh sát ngập ngừng không nói rõ, khiến cho một nhóm phạm nhân ở trong đây buồn chán mà tò mò.

Sau khi cảnh sát rời đi, có một người đi đến gần Vương Thiên hỏi: "Này chú em, cậu xả đồ nguy hiểm gì vậy?"

Vương Thiện thực sự đang rất buồn bã nên chẳng còn tâm trạng để nói chuyện nữa.

"Này, đừng nói nữa, tôi vừa đổ nước tiểu vào đấy."

Lời này vừa nói ra, cả phòng đều im lặng.

Một lúc lâu sau mới có người hỏi: "Ông đổ vào đâu?"

"Thùng chè đậu xanh miễn phí."

Căn phòng trở nên yên tĩnh hơn, một lúc lâu sau đại ca của phòng giam đó tức giận đ.ấ.m một phát xuống giường.

"Mẹ kiếp, tao thích nhất là ăn chè đậu xanh lại còn là đồ miễn phí, mày được hưởng như thế mà không biết trân trọng!"

Tên đại ca đó bị giam vài ngày vì đánh nhau và gây rối, ban đầu còn định ở lại đồn cảnh sát vài ngày, nhưng khi nghe Vương Thiên nói xong thì tâm trạng tốt của tên đại ca này liền bị phá vỡ.

Trong cơn tức giận, tên đại ca đó hét lên: "Anh em đâu, đánh nó đi!"

Khi Giang Thầm về nhà liền kể chuyện này cho Hồ Trân Trân nghe, vừa nghe xong thì tay của cô run lên, lo lắng nhìn Giang Thầm.

“Các con không bị thương gì đúng không?”

“Dạ không.” Khi Giang Thầm nhắc đến chuyện này hai mắt cậu còn sáng lên: “Lúc đó anh Đồng Soái rất lợi hại, anh ấy còn đi đến Cục Cảnh Sát để làm chứng nữa!”

Kể từ lần đoạt tuyệt tình thân đi tố cáo ba mình, thì công tắc lòng dũng cảm của Đồng Soái đã được bật.

Cậu bé đã trở thành khách quen của Cục Cảnh Sát, hôm thì giúp một chú cún bị lạc tìm chủ nhân, ngày mai lại giúp người già đi lạc tìm thấy người nhà.

Tóm lại mỗi lần gặp chuyện phiền toái, cậu bé đều tìm đến Cục Cảnh Sát.

Lần này lại tiếp tục đến Cục Cảnh Sát để làm nhân chứng, chỉ trong một thời gian ngắn mà số lần Đồng Soái đến Cục Cảnh Sát còn nhiều hơn số lần cậu bé đi dạo ở bên ngoài nữa.

Hồ Trân Trân nghe vậy thì dở khóc dở cười.

Hiện tại Đồng Soái hăng hái làm việc nghĩa như vậy, chắc một ngày nào đó không xa cậu bé cũng nói với Ôn Lệ cho cậu đi học võ phòng thân cho mà xem..

Cho dù học quyền anh hay Taekwondo cũng đều tốt, nếu học điền kinh thì sau này gặp địch quá mạnh cũng có thể chạy trốn.

Nhưng hiện tại, thấy Giang Thầm ngưỡng mộ Đồng Soái như vậy, Hồ Trân Trân đành nói lời khích lệ cậu.

“Cũng may là thằng bé thấy được, lần này mẹ cảm thấy rất biết ơn Đồng Soái đấy!”

Cô liền nhảy xuống ngồi bên cạnh chú chó Vượng Tài, nhìn về phía Giang Thầm nói: “Vì để cảm ơn Đồng Soái, chúng ta tặng Đồng Soái một món quà nhé?”

Giang Thầm gật đầu thật mạnh, bắt đầu nhớ lại thứ Đồng Soái thích nhất.

Hai cậu bé chỉ mới thân thiết vài ngày gần đây, nên cậu cũng không biết rõ về Đồng Soái lắm.

Cậu cẩn thận nhớ lại lúc trước, Giang Thầm mơ hồ nói: “Hình như anh ấy rất thích cái ví đựng tiền lẻ của con thì phải.”

“Hả?”

Ánh mắt Hồ Trân Trân di chuyển, rồi dừng lại ở chiếc ví có hoạ tiết hoạt hình cô đã mua cho Giang Thầm lúc trước.

Cái ví màu trắng, có vẽ một con khỉ hoạt hình ở trên đó.

Hmm…

Quả nhiên là trẻ con, đều không cưỡng lại mị lực của nhân vật hoạt hình.

“Vậy chúng ta quyết định chọn ví làm quà tặng cho anh Đồng Soái nhé!”

*

“Bà nói gì cơ?”

Đến khi dọn dẹp đóng cửa quán, dì Lý mới có thời gian tám chuyện với người chủ quán bên cạnh.

Vì lượng khách khá nhiều nên cả ngày bà ấy rất bận rộn, lúc khách về hết thì cũng đã đến nửa đêm rồi, dì Lý cảm thấy rất mệt mỏi, bà ấy uống một ngụm nước xong, rồi mới lên tiếng hỏi: “Bà nghe được chuyện gì?”

“Chính là chuyện hôm nay xảy ra ở đây đấy.”
Bình Luận (0)
Comment