Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 164

Bà chủ quầy hàng bên cạnh thấy dì Lý không biết, m.á.u nhiều chuyện trong người lại nổi lên kể hết sự việc lúc nãy: “Bà không biết sao, vào lúc chiều nay bên trong con hẻm này đã xảy ra chuyện lớn đó.”

“Xảy ra chuyện gì?”

Quả thật dì Lý không hề biết gì cả: “Tôi bận quá, nên cũng không nghe được động tĩnh gì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Bà chủ quầy hàng bên cạnh đợi bà ta nói xong rồi mới tiếp tục nói.

“Nghe nói có người có ý đồ hãm hại nơi này, nên cố ý lấy nước tiểu đổ vào những chén chè đậu xanh miễn phí đấy.”

“Hả? Cái này cũng quá ghê tởm quá rồi đấy.”

Dì Lý không còn tâm trạng uống nước nữa: “Ai lại thiếu đạo đức như vậy chứ, bà chủ Hồ Trân Trân có lòng tốt nên mới để mọi người được thưởng thức chè đậu xanh miễn phí, vậy mà tên đó lại đạp đổ hết!”

“Ai da, còn chưa hết đâu!”

Chủ quầy hàng bên cạnh cũng sống ở Tây Kinh Môn, vậy nên khi thấy chuyện này bà ta cũng rất bực mình: “Tuy tên đó bị bắt rồi, nhưng lúc cảnh sát mang hắn đi vẫn cố cãi lại, gây ra ồn ào rất lớn, tôi nhìn thấy rõ luôn đó..”

Quầy hàng nhỏ của dì Lý làm ăn rất tốt có nhiều khách đến mua rồi lại có người đứng xếp hàng xung quanh chờ món, nên không thấy được việc gì đang diễn ra ở bên ngoài.

Lúc làm mì xào dì Lý khá tập trung, nên không chú ý đến động tĩnh xung quanh.

“May là tên đó đã bị cảnh sát bắt đi, bằng không lễ hội ăn vặt mới tổ chức được một ngày thì đã gặp rắc rối lớn rồi..”

Người bên cạnh nghe vậy cũng gật đầu đồng ý với lời nói này.

“Còn không phải do lễ hội ăn vặt này là một thời điểm tốt để kinh doanh, đã vậy bà chủ Hồ còn thuê một khu này cho chúng ta không lấy một đồng tiền thuê nào, đây còn không phải là đang làm từ thiện hay sao?”

Dì Lý từ từ thu dọn quán, nghe hai người bên cạnh nói như vậy, cũng hóng hớt một chút.

“Chiều nay lúc tên đó bị bắt, mấy người cũng nhận ra ông ta đúng không?”

“Là ai vậy?” Dì Lý không biết rõ lắm.

“Nghe nói họ Vương, cũng từng mở quán ở khu chợ đêm ở toà nhà bỏ hoang trước đó đấy, nhưng khi vừa có tin tức thi công thì ông ta đến náo loạn một trận, kết quả là bị họ cho vào danh sách đen luôn.”

Lời này vừa nói ra, dì Lý cũng có chút ấn tượng.

Thời điểm toà nhà đó chuẩn bị thi công, thì cũng có người rủ bà đi náo loạn một trận với bên đó.

Nhưng lúc đó chẳng có mấy người để ý đến mấy lời đó của ông ta, nên số người đi náo loạn ông ta chắc chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

“Thế mà lại là ông ta!”

Chủ quầy hàng bên cạnh bất ngờ đến mức nói rất lớn: “Lúc trước tôi có nghe nói ông ta đi náo loạn với bên đó một trận, kết quả là bị đưa đến Cục Cảnh Sát luôn, không ngờ ông ta còn dám làm thêm một lần nữa.”

Dì Lý cũng không biết rõ chuyện này nên không nói quá nhiều, vừa thu dọn quán vừa nghe bọn họ tám chuyên.

“Dù sao lễ hội ăn vặt này cũng là một cơ hội lớn để chúng ta làm ăn, nếu lễ hội này vì hắn mà thất bại, chưa cần cảnh sát tới đâu, tôi đã nhảy lên đ.ấ.m ông ta trước rồi.”

Được mở quầy hàng ở đây đối với tất cả mọi người đã là một cơ hội kiếm tiền rất lớn rồi.

Hồ Trân Trân còn cho bọn họ kiếm tiền miễn phí ở đây mà không thu một khoản phí nào, quả thật là một phú bà giàu có tiền chất đầy tủ nên mới không quan tâm đến số tiền lẻ của bọn họ, nếu lễ hội này thật sự thất bại, cơ hội tốt như vậy lại bị phá mất ai mà không tức giận cơ chứ.

Dì Lý cũng đồng ý với câu nói đó.

“Nhưng ông ta cũng quá xấu xa rồi, chính mình ăn không được, thì liền đến đây đạp đổ chén cơm của chúng ta.”

“Cũng may cảnh sát bắt ông ta đi rồi, bằng không tôi nhất định sẽ ông ta nếm thử mùi đời có biết bao nhiêu cay đắng.”

Lời này vừa nói ra liền chọc cười hai người bên cạnh.

Hôm nay trời đã vào thu, tâm tình mọi người rất tốt nên ai cũng có tâm trạng để trò chuyện với nhau.

Không biết là ai đã khởi xướng trước, bọn họ liền chuyển sang chủ đề cuộc sống sinh hoạt thường ngày của mình.

“Năm nay đứa con trai thứ hai của tôi thi đại học, mỗi ngày thằng bé đều rất nỗ lực học tập, lúc tôi dọn quán trở về, còn thấy thằng bé bật đèn miệt mài học liên tục.”

“Chuyện này cũng rất tốt, con bà chăm chỉ học tập như vậy, về sau khẳng định thằng bé rất có tiền đồ, còn tên nhóc thối nhà tôi, càng đánh lại càng hư, thằng bé còn không thèm đụng đến sách, tôi cũng hết hy vọng rồi.”

Dì Lý cười nói: “Mọi người đừng nói như vậy chứ, mỗi đứa trẻ đều có mỗi ưu điểm riêng mà, không phải trên tivi có nói sao, ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có Trạng Nguyên sao.”

“Trạng Nguyên? Tôi không tin đâu, tên nhóc thối nhà tôi không gây chuyện thì tôi đã vui lắm rồi.”

Ông chủ quán này chân tay rất nhanh nhẹn, đã thu dọn quán gần xong rồi, nên đem một cái ghế nhỏ ra ngồi nói chuyện với mọi người.

“Mấy người không biết rồi, mấy tên nhóc tuổi mới lớn này rất khó quản luôn đó, lần trước thì nói muốn ra ngoài học lái xe, khi quay về thì thấy tay nó chằng chịt vết thương, sau lại nói muốn chơi trượt ván gì đó, khi về trên chân cũng có quá trời vết xước.”
Bình Luận (0)
Comment