Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 209

Làm thế nào để đối phó với thảm họa?

Đối với vấn đề này, Hồ Trân Trân giải quyết bằng cách khác người nhưng rất độc đáo.

Đó chính là đồng tâm hiệp lực để vượt qua khó khăn.

Đây là kinh nghiệm mọi người đã rút ra từ thời xa xưa.

Đối mặt với thiên tai, sinh mệnh của con người rất yếu ớt, có thể vươn tay ra cứu giúp người khác cũng không dễ dàng gì.

Số nhân lực cứu trợ tại nơi này khá khan hiếm.

Bởi vì nguy hiểm, cũng bởi vì do không còn cách nào khác cả.

Mặc dù có rất nhiều người muốn đến đây để giúp đỡ, nhưng cũng bởi vì hai chữ đó mà chùn bước.

Hồ Trân Trân cũng không trợ giúp gì quá nhiều, nhưng cô đã vượt qua được giới hạn bản thân.

Nhiệt tình giúp đỡ những người gặp khó khăn, bảo vệ an toàn cho những người tham gia công tác cứu hộ.

Áo cứu sinh, phao bơi chỉ là những trang bị cần thiết.

Bác sĩ cấp cứu chuyên nghiệp và đội bác sĩ cứu hộ cũng đang chờ lệnh.

Những chiếc bè bằng tre cũng đang cố gắng làm ra một cách nhanh nhất, chỉ trong vòng hai ngày mà đã có hơn một trăm chiếc bè bằng tre được làm ra rồi…

Số lượng lớn vật tư cũng đang được vận chuyển đến thành phố H một cách nhanh nhất.

Ngay cả những cánh quạt dùng đến cạn dầu cũng liên tục quay.

Nhưng mọi người không hề than vãn một lời cả.

Mỗi người đều làm việc chăm chỉ, mỗi ngày chỉ được nghỉ năm đến sáu tiếng đồng hồ, sau đó sẽ về nghỉ ngơi để thay ca.

Nó giống với bức ảnh mà Bạch Hữu đã đăng.

Hồ Trân Trân đều cung cấp cho những người đến tham gia cứu hộ đồ trang bị và phúc lợi giống nhau.

Ăn ngon, ngủ ngon, là những điều được đặt lên hàng đầu.

Mỗi ngày làm việc quần quật đến sáng sớm hoặc đến trời tối, ai ai cũng rất mệt mỏi, trở lại nơi nghỉ ngơi phải ăn một bữa thật ngon, rồi lên giường mơ một giấc mộng thật đẹp đến khi trời sáng.

Trong hai ngày hỗ trợ này, đã giúp rất nhiều người trị được chứng mất ngủ.

Sau khi việc này được lan truyền trên mạng, thì số người muốn đến đây để giúp đỡ càng ngày càng nhiều.

Nhưng đám người này, phần lớn đều bị mất ngủ, người thực sự muốn đến đây giúp đỡ chỉ có một phần nhỏ, còn một phần lớn là muốn trị chứng mất ngủ của mình.

Hồ Trân Trân cũng đối xử với họ giống những người khác, mặc kệ bọn họ tới đây với mục đích gì, chỉ cần là tới hỗ trợ là đã tốt lắm rồi, cô đều chấp nhận hết cả.

Cống thoát nước chứa đầy rác cũng đã có chuyên gia đi xử lý, nên lượng nước cũng rút dần.

Vào ngày thứ năm, mưa cuối cùng cũng đã tạnh được một chút.

Đây là dấu hiệu tốt, chứng minh đợt cơn mưa lớn này sắp kết thúc rồi.

Sau khi mặt trời xuất hiện được ba tiếng đồng hồ, tất cả mọi người dân trong thành phố H đã vui vẻ hơn rất nhiều.

Mặc dù sau đó lại có một đợt mưa phùn, nhưng cũng không ngăn được sự vui vẻ này của bọn họ.

Tất cả mọi người đều biết rằng, bọn họ sắp vượt qua được chuyện này rồi.

Đến ngày thứ sáu, mưa đã ngừng hẳn.

Mực nước chỉ còn đến cẳng chân mà thôi, rốt cuộc cũng không cần dùng bè bằng tre để đi lại nữa rồi.

Nhưng tình hình vẫn không tốt lắm, nhánh cây rác hỗn tạp đều ở dưới đó hết, nếu không chú ý thì có thể dẫm phải rồi té ngã.

Vì an toàn, nên việc vận chuyển vật tư vẫn dùng bè bằng tre như cũ.

Lúc này những chiếc chậu nhựa cỡ lớn ế hàng trong siêu thị cũng đã có tác dụng.

Bởi vì lúc này, chúng là phương tiện vận chuyển tốt nhất.

Một số lượng lớn lưới đánh cá đang được vận chuyển từ thành phố S đến, rất thích hợp để vớt những đống rác cùng những cành cây ở sâu dưới nước.

Hồ Trân Trân cũng đã bố trí một đội đặc biệt chịu trách nhiệm xử lý rác.

Nếu vớt sạch rác ở trong đó thì những ống cống thoát nước sẽ không còn bị nghẹt nữa, và mực nước mới nhanh chóng rút xuống được.

Sau khi hết mưa, nhiều vấn đề bắt đầu phát sinh.

Có những người bắt đầu bị cảm lạnh và tiêu chảy.

Hai ba người thì còn trong khả năng xử lí được, nhưng lần này lại xuất hiện tới một đống người bị làm mọi người trong đội cứu hộ nghi ngờ đã xuất hiện bệnh truyền nhiễm ở đây.

Khi xảy ra chuyện như vậy, không phải ai cũng có kiên nhẫn chờ cứu hộ đến giúp.

Trước khi Hồ Trân Trân cứu trợ, đã có người hứng nước mưa để uống.

Mưa mang theo cành cây và rác cùng nhiều loại thức ăn nhanh chưa mở nắp trôi đến.

Đối diện với tình hình thức ăn khan hiếm như vậy, thì họ sẽ chọn cách ăn luôn.

Nhưng những thứ đó chính là nguyên nhân gây ra bệnh tật.

Hồ Trân Trân đã huy động toàn bộ lực lượng ở bệnh viện.

Hiện tại phòng cấp cứu của bệnh viện Tây Kinh Môn chỉ có năm bác sĩ trực ban, còn những bác sĩ còn lại đều đã tới đây hết rồi.

Trừ những bác sĩ cô đã sắp xếp ra, những bác sĩ ở bệnh viện gần đó đều đã đến để chi viện.

Tất cả mọi người đều vì ý tốt muốn đến để trợ giúp.

“Uống nước ấm, ăn thức ăn nóng để tiết mồ hôi ra bên ngoài, không ăn thức ăn lạnh.”

Đây là câu những người dân ở đây được nghe nhiều nhất, vì phòng ngừa trong nước có vi khuẩn khi uống vào sẽ sinh bệnh, nước ấm chính là tốt nhất, cũng chính là cách tốt nhất để đề phòng dịch bệnh.

Nhưng lại có thêm vấn đề mới xảy ra ở bờ sông.

Nước ở đây rất sâu là nơi bị ảnh hưởng nặng nề nhất, đến bây giờ tầng một của những tòa nhà vẫn bị ngập một nửa, không có cách nào rút nước xuống được.

Ống dẫn nước không hư, nhưng nước vẫn không thể thoát ra ngoài được.

Dựa vào những chai nước đóng chai chỉ có thể đáp ứng nhu cầu uống nước của mọi người ở đây, nhưng nếu dùng thêm cho việc nấu ăn thì lượng nước này không đáp ứng đủ.

Tuy tình hình khó khăn, nhưng mọi người ai cũng rất lạc quan.

Có nhiều thanh niên trẻ tuổi bị nhốt trong nhà đã xung phong tham gia vào đội cứu hộ vận chuyển vật tư.

Lúc Hồ Trân Trân nghe Trần Khai thông báo tin này thì cảm thấy rất vui mừng.
Bình Luận (0)
Comment