Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 210

Con người sẽ bị ảnh hưởng lẫn nhau, khi giúp đỡ nhau cho dù có là người ích kỷ đến mấy thì cũng lay động mà thôi.

“Anh đã liên hệ nhà máy thuỷ lợi chưa? Bọn họ nói như thế nào?”

Trần Khai mở cuốn sổ ghi chép của mình ra, bắt đầu báo cáo: “Thưa

ngài, tình hình có chút không tốt.”

“Vì mưa to nên nhà máy thuỷ lợi gặp sự cố một chút, trước mắt thì họ vẫn đang cố gắng khắc phục sự cố này, chắc có lẽ phải đến ngày mốt thì hệ thống cung cấp nước mới được sửa chữa.”

Hồ Trân Trân trầm tư một lúc rồi hỏi: “Còn phía cung cấp rau sạch cho chúng ta họ nói như thế nào?”

“Tôi cũng đã liên hệ xong với bọn họ rồi, cùng với thành phố S thì xung quanh có thêm bốn thành phố sẵn sàng cung cấp một tấn rau sạch, nhưng chỉ có thể vận chuyển rau bằng bè tre như cũ mà thôi.”

Nói đến đây Trần Khai có chút lo lắng.

“Bà chủ, hiện tại việc chúng ta vận chuyển mì gói mang vào cũng đã rất khó khăn rồi, nếu có thêm rau sạch nữa thì tôi e rằng số lượng công việc của các tình nguyện viên ở đây sẽ tăng lên gấp đôi mất.”

Đây cũng là nỗi lo lắng của Hồ Trân Trân.

Để có thể vận chuyển lương thực bao gồm bánh quy, nước tinh khiết và mì gói cho thành phố H thôi cũng đã hao tổn sức lực rất nhiều rồi.

Nếu vận chuyển thêm rau sạch và vài thứ nữa thì cho dù cô có cung cấp cho họ phúc lợi tốt đến mức nào, thì mọi chuyện e rằng cũng rất khó.

Mà trước mắt vẫn còn những thương gia đang ngấm ngầm thu lợi từ việc này, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Nhưng đến đây buôn bán cũng có khả năng gặp nguy hiểm, suy cho cùng người đến đây kinh doanh đều có khả năng phải chịu rủi ro.

Hồ Trân Trân suy nghĩ một lúc, thấy không thể giải quyết được chuyện này, cô trực tiếp cắt đứt luôn con đường buôn bán của bọn họ.

Việc này cần phải bàn bạc kỹ hơn một chút.

Giang Thầm đang tập trung làm bài tập thì thấy ánh mắt suy tư của mẹ dừng trên người cậu.

“Mẹ, con viết sai rồi sao?”

Giang Thầm quay đầu thì thấy Hồ Trân Trân cứ nhìn cậu chằm chằm, cậu tưởng rằng mẹ đã nhìn ra mình viết sai một chỗ nào đó nên khẩn trương hỏi.

“Hả, con không có viết sai.” Lúc này Hồ Trân Trân mới hồi hồn.

“Tiểu Thầm viết càng ngày càng đẹp rồi, nếu cố gắng luyện thêm chút nữa thì chữ con sẽ đẹp hơn mẹ mất.”

Hồ Trân Trân rất thích dạy con bằng cách khuyến khích như vậy.

Ban đầu Giang Thầm có chút không quen nên mỗi lần nghe cô khen ngợi một cái thì thẹn thùng đến đỏ mặt.

Nhưng khi đã quen rồi, thì cậu không còn như vậy nữa.

Đến bây giờ, Giang Thầm đã có thể tự tin đối diện với sự khích lệ của mẹ rồi.

Trong lòng cậu rất vui, nhưng vẫn không quên làm cô vui: “Chữ mẹ đẹp hơn con rất nhiều, Tiểu Thầm cần phải cố gắng rất nhiều thì mới viết chữ đẹp như mẹ được.”

Gần đây Hồ Trân Trân bận lo chuyện ở thành phố H, nên hai ngày nay không có đọc từ mới cho Giang Thầm học.

Cô không có thời gian, nên cậu cũng tự động đi tìm bảo mẫu.

Hôm nay mẹ kêu cậu đến làm bài tập với mẹ, nên Giang Thầm cũng nghe được tình hình ở thành phố H.

Cậu vẫn còn nhỏ, nên chỉ có thể hiểu được nghĩa bên ngoài thôi.

Nghe thấy Hồ Trân Trân đang sầu não như vậy, cậu chủ động nắm lấy tay mẹ.

“Mọi việc đều sẽ tốt lên thôi mẹ, bây giờ không còn mưa nữa rồi mà!”

Hồ Trân Trân có chút bất ngờ vì cậu đột nhiên nói như vậy, cô có chút bất ngờ: “Đúng vậy, hiện tại mọi thứ đã tốt lên rồi.”

Giang Thầm dùng sức gật đầu với cô: “Sẽ không mưa nữa, con cũng muốn cùng mẹ giúp mọi người!”

Tuy cậu còn nhỏ nhưng đã có suy nghĩ như vậy làm Hồ Trân Trân có chút kinh ngạc, khóe môi nhịn không được mà cong lên.

“Con muốn giúp mọi người như thế nào?”

Giang Thầm đã sớm nghĩ tới rồi, nên khi Hồ Trân Trân hỏi cậu, cậu cũng không do dự mà nói thẳng ra.

“Con có thể lấy tiền từ ống heo của mình để mua lạp xưởng cho mọi người ăn!”

Hồ Trân Trân cho cậu tiền tiêu vặt, hầu hết Giang Thầm đều nhét vào ống heo tiết kiệm.

Cô nghe cậu nói như vậy, nhịn không được mà cười một tiếng: “Vậy bây giờ Tiểu Thầm có thể cho mẹ một trăm tệ được không?”

Nhờ lời nói của Giang Thầm mà Hồ Trân Trân đã nghĩ ra được cách giải quyết.

Muốn tất cả mọi người ở thành phố H được ăn đồ ăn nóng hổi, thì họ phải không ngừng đưa thực phẩm vào.

Giang Thầm chạy thật nhanh về phòng để lấy tiền, rồi quay trở lại.

“Mẹ ơi, một trăm tệ!”

Giang Thầm đem tiền nhét vào trong lòng bàn tay của Hồ Trân Trân.

“Được, hiện tại Tiểu Thầm cũng đã góp một ít vào rồi, hai mẹ con mình cùng nhau giúp mọi người nha!”

Hai mắt Giang Thầm sáng ngời: “Một trăm tệ cũng có thể ạ?”

“Đương nhiên rồi, một trăm tệ này của Tiểu Thầm đã giúp được rất nhiều đấy!”

Hồ Trân Trân cười tươi, khen ngợi Giang Thầm một câu.

Cậu cố gắng kìm chế lại sự vui vẻ trong lòng, khóe miệng cong lên nhưng cậu lại cố gắng đè ép lại, Hồ Trân Trân thấy biểu cảm này của cậu thì càng cười lớn hơn.

“Trần Khai, anh giúp tôi sắp xếp một cuộc họp với những chủ quầy hàng tham gia lễ hội hôm trước.”

Tại thị trấn Bích Thủy.

Một người dân đang mặc cả với người bán rau.

“Không phải đấy chứ, một củ cà rốt thôi mà bán tám mươi, bán cái giá này thì có khác gì hiên ngang cướp tiền người khác cơ chứ?”

Người bán rau còn không thèm nhìn lấy khách hàng một chút nào, ánh mắt khinh thường, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.

“Hiện tại giá cả đều như vậy cả, cô có biết tôi đem đồ đến đây bán khó khăn như thế nào không? Nếu cô không mua thì đi chỗ khác dùm tôi, còn có nhiều người phía sau đang chờ mua đấy.”
Bình Luận (0)
Comment