Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 211

Bị hắn nói như vậy sắc mặt Giả Đào Đào có chút khó coi, tức giận quăng luôn củ cà rốt trong tay.

“Mọi người ở đây đều ăn mì gói cả, để tôi xem anh có thể bán cho ai!”

“Mì gói thì ăn được bao lâu chứ?” Tên bán rau bất chính bật cười: “Mỗi ngày đều ăn mì gói thì có dinh dưỡng gì chứ, người lớn thì không sao nhưng sao có thể bạc đãi những đứa nhỏ, bắt chúng cứ ăn mì gói suốt được chứ?”

Hắn khinh thường: “Cho nên tôi nói rồi nếu cô không mua thì đi chỗ khác giùm, còn có rất nhiều người muốn mua.”

Bị hắn ta khinh thường như vậy, Giả Đào Đào không nuốt trôi được cơn tức này, trực tiếp quay đầu rời đi.

Sau khi cô đi tên gian thương cũng không quên nói thêm vài lời khinh miệt: “Không có tiền mà còn muốn ăn rau sạch sao, mơ đi.”

Tuy cơn mưa lớn bất ngờ ập đến, rau không có nhiều nhưng không có nghĩa là không có.

Trang bị của những tên gian thương này đều giống nhau, bao gồm cả bộ đồ bằng cao su chống thấm nước, cùng với hai cái thau đầy rau.

Những tên gian thương này nói đúng, đã lâu rồi những người dân ở đây không được ăn rau sạch.

Sau khi Giả Đào Đào rời đi, thì cũng có rất nhiều người kéo đến hỏi giá.

Trong đó cũng có một đám người không ngại giá đắt mà mua, nên bán được một chút thì những tên gian thương đã lời gần một nghìn tệ rồi.

“Ở đây không có nhiều người có tiền, hay chúng ta đi đến tòa nhà đối diện bán đi?”

Tên đi cùng hắn lên tiếng đề nghị, tên gian thương cũng không do dự nói: “Đi!”

Hai người vừa mới đem hai cái thau đầy rau lên bè tre di chuyển đến tòa nhà đối diện.

Đi được một lúc thì gặp được một cái bè khác, bè tre đi phía trước chủ động dừng lại, nhường đường cho họ đi trước.

Hai tên này cũng không khách khí mà chen lên đi trước luôn.

Khi đi ngang qua, hắn liếc mắt nhìn lướt qua cái bè tre đó một chút, thì thấy ngoại trừ nước uống thì trên bè vẫn còn rất nhiều thứ khác, thậm chí còn có một bà cô lớn tuổi ngồi trên đó.

Khi đi qua rồi, hắn mới bàn bạc với tên đồng bọn của mình.

“Hiện tại việc vận chuyển vật tư đều do những bà cô lớn tuổi đó làm hay sao?”

“Chắc là không phải đâu.” Tên đồng bọn của hắn suy nghĩ một lúc rồi chần chừ nói: “Tôi thấy bọn họ còn mang theo cả bình gas mini, đừng nói là họ tính nấu cơm tại đó luôn đấy chứ?”

“Sao có thể!” Hắn lập tức phủ nhận: “Làm gì có người nào ngu mà tốt như vậy chứ, còn đặc biệt tìm đầu bếp tới nấu cơm cho những người ở đây, nấu đến khi nào mới xong.”

Tên đồng bọn cũng nghĩ làm gì có chuyện vớ vẩn như vậy xảy ra được, nên hai người hi hi ha ha vài câu, rồi tiếp tục đi đến nơi cần đến.

Tòa nhà này khá lớn nên có rất nhiều người, nơi này rất thích hợp để buôn bán.

Lúc trước hai người họ đã nghĩ như vậy.

Nhưng khi thấy cảnh tượng trước mặt thì lại trợn tròn mắt.

Ở cửa sổ lầu hai có rất nhiều người, hình như là đang chờ phát cơm.

Đúng vậy, không sai, chính là phát cơm.

Hai chiếc bè hồi nãy bọn hắn vừa mới lướt ngang qua cũng đã đi vào trong tòa nhà này, thậm chí còn nhiều hơn một chiếc.

Tổng cộng có ba cái bè đang ở dưới lầu làm việc gì đó, hình như họ đang phát cơm thì phải.

Trên bè có rất nhiều xe đẩy nhỏ, ông chú và bà dì ngồi ở trên bận rộn không thôi.

Đứng từ xa mà còn nghe thấy giọng nói rất to.

“Gia đình ở căn hộ 501, ba chén cơm cà ri, đã được đưa đến rồi mọi người ra ký tên xác nhận đi.”

Cơm được để trong hộp giấy hay dùng ở các quán ăn ven đường.

Vì để kịp giao cho những người tiếp theo, nên hộp cơm không có nắp

mà dùng một cái khay sạch che lại, tất cả mọi người mặc đồ bảo hộ an toàn dưới sự hướng dẫn của nhân viên lên phía trước nhận cơm.

Hàng người cũng đã thưa hơn rất nhiều.

Tất cả mọi người đều kiên nhẫn đừng chờ, để sớm được ăn những thức ăn nóng hổi.

Hai tên thấy tình huống này thì lập tức cuống cuồng lên.

“Này làm sao bây giờ? Bọn họ đều đang đứng nhận cơm rồi thì làm sao có thể mua rau của mình được nữa chứ?”

Bọn họ cũng có được câu trả lời rồi, bởi vì hai người đã đứng ở đây lâu như vậy, nhưng không có người nào chú ý cả.

Tên gian thương thấy ở đây không có cơ hội để làm ăn nữa nên hắn nói với tên đồng bọn quay về chỗ cũ.

“Mau, chúng ta quay lại tòa nhà lúc nãy đi, nhân lúc chưa ai biết đến việc này thì kiếm thêm một chút tiền.”

Nhưng mấy tên gian thương này đã chậm một bước rồi.

Bọn hắn dùng tốc độ nhanh nhất để đến được tòa nhà lúc nãy.

Nhưng vừa mới tới nơi thì thấy dây màu đỏ đã được giăng ra.

Hai người thấy vậy liền nói: “Đi, chúng ta đi đến phía sau mấy ngôi nhà đó đi, chắc chắn không có ai thấy được đâu!”

Đi được một vòng, bọn họ lại quay về nơi hồi nãy vừa mới đuổi Giả Đào Đào đi.

Hệ thống cung cấp điện vừa mới được khôi phục, điện thoại Giả Đào Đào vừa mới khởi động được, thì đã nhận được tin tức mới.

Cô nhấn vào để xem những tin tức quan trọng nhất vừa mới đăng trên diễn đàn của tòa nhà.

Đã lâu rồi diễn đàn của khu dân cư không sôi động như vậy, thanh thông báo còn xuất hiện hơn ba trăm thông báo mới.

Giả Đào Đào sợ lại có thêm tin xấu gì đó nên lập tức nhấn vào xem.

[Tin tức tốt, Hồ tổng đã liên hệ với quản lí khu dân cư rồi, một lúc nữa sẽ phát cơm canh cùng vật tư miễn phí, mọi người có thể xuống để nhận.]

[Bè trúc sẽ đi qua từng tòa nhà, nên mọi người không cần quá gấp gáp.]

[Trước mắt bè trúc đã đến tòa nhà số 3, xin mời những người dân ở tòa nhà số 3 xuống nhận đồ.]

Giả Đào Đào thấy được tin này, kích động đến mức nhảy dựng lên.
Bình Luận (0)
Comment