Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 363

Ở thành phố S, thậm chí xuất hiện những con đường mà công nhân làm vệ sinh không cần phải quét nữa.

Người hâm mộ của Ellie ở khu vực đó rất nhiều, mỗi ngày đều vì số phiếu bầu cho thần tượng mà ra ngoài nhặt rác liên tục.

Nhờ sự ảnh hưởng của chương trình này, không ít người đã hình thành thói quen chú ý đến môi trường xung quanh mình.

Đặc biệt là giới trẻ lại chiếm đa số, chỉ cần thấy được ven đường có rác đều sẽ nhặt nó lên và bỏ vào thùng rác.

Mọi chuyện cứ tiếp tục diễn ra như thế, có một số tổ chức bảo vệ môi trường chú ý đến, còn cố ý tìm được người đề xuất ra phương án này Hồ Trân Trân, rồi trao cho cô danh hiệu người bảo vệ sự sạch đẹp của thành phố.

Không chỉ như vậy, Hồ Trân Trân còn được mời tham gia kế hoạch Ốc Đảo Sa Mạc.

Sau khi tìm hiểu qua thì cô mới hiểu tại sao những tổ chức bảo vệ môi trường lại muốn cô tham gia.

Kế hoạch Ốc Đảo Sa Mạc rất lớn.

Chỉ riêng việc dựng những rào chắn trên đất thôi mà chi phí cũng đã lên đến hàng chục triệu tệ.

Với việc trồng thêm những cây chịu hạn tốt thì chi phí dự toán cũng lên đến trăm triệu rồi.

Đối với một tập thể hay một xí nghiệp làm từ thiện mà nói đây là một số tiền không nhỏ chút nào.

Càng quan trọng hơn là việc kiểm soát lượng cát ở đó cần làm rất nhiều lần nên tốn tiền rất nhiều nhưng chẳng có chút hiệu quả nào cả.

Điều này đã làm nhiều người muốn làm điều tốt nản lòng và muốn rút lui.

Suy cho cùng họ cũng không thể đi đầu trong việc kiểm soát hiện tượng sa mạc hoá* được, dưới tình huống như vậy rất dễ dàng nghi ngờ có người đã tham ô công quỹ.

*Sa mạc hóa: Sa mạc hóa hay hoang mạc hóa là hiện tượng suy thoái đất đai ở những vùng khô cằn, gây ra bởi sinh hoạt con người và biến đổi khí hậu Khuynh hướng sa mạc hóa gần đây đã tăng nhanh trên toàn thế giới phần vì áp lực dân số và nhu cầu trồng trọt và chăn nuôi.

*Sa mạc hóa: Sa mạc hóa hay hoang mạc hóa là hiện tượng suy thoái đất đai ở những vùng khô cằn, gây ra bởi sinh hoạt con người và biến đổi khí hậu Khuynh hướng sa mạc hóa gần đây đã tăng nhanh trên toàn thế giới phần vì áp lực dân số và nhu cầu trồng trọt và chăn nuôi.

Cho nên các tổ chức bảo vệ môi trường muốn tìm kiếm sự giúp đỡ từ các doanh nhân giàu có để gây quỹ đi chăng nữa thì số tiền quyên góp được cũng rất hạn chế.

“Hồ tổng, chúng tôi đảm bảo sẽ cung cấp cho ngài một lịch trình chi tiết và đảm bảo minh bạch trong quá trình làm việc, ngài thật sự không muốn suy xét qua một chút sao?”

Hồ Trân Trân đang suy xét.

Khi tình trạng sa mạc hóa tăng dần, mấy năm gần đây hiện tượng bão cát cũng liên tục gia tăng.

Để tránh tình trạng sau này thế giới ngập trong cát, việc kiểm soát cát là điều bắt buộc phải làm.

Đây là điều cần có người duy trì.

“Cứ để tài liệu lại đi, tôi sẽ xem xét.”

Các tổ chức bảo vệ môi trường đã quen nghe được những câu chối, nghe thấy Hồ Trân Trân nói như vậy cũng không thất vọng chút nào.

So với những người chưa nói lời nào đã không nghe, thì Hồ tổng nói như vậy cũng xem là có hy vọng rồi.

“Được.” Trước khi rời đi người của tổ chức bảo vệ môi trường nói thêm vài lời nhưng cũng chẳng mang quá nhiều hy vọng.

“Ba ngày sau, chúng tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc tối để gây quỹ từ thiện tại khách sạn Hoa Hồng, nếu ngài có hứng thú thì có thể tới tham gia.”

Lúc này những người trong tổ chức bảo vệ môi trường cũng không trông chờ gì nhiều việc Hồ Trân Trân tham gia cả.

Dù sao cô cũng là một bà chủ lớn mỗi ngày có rất nhiều việc cần làm, có thể đồng ý đến việc suy xét kế hoạch Ốc Đảo Sa Mạc này đã là không tồi rồi, làm gì có thời gian rảnh mà tự mình đến tham gia một buổi tiệc tối nhỏ như vậy chứ.

Nhưng mà ba ngày sau, Hồ Trân Trân đã cho bọn họ một bất ngờ lớn.

Chiếc xe ô tô hạng sang đỗ ngay trước khách sạn.

Theo suy đoán của những người trong tổ chức bảo vệ môi trường thì sẽ không có quá mười người tham dự buổi tiệc tối gây quỹ từ thiện này.

Đột nhiên có nhiều chiếc xe hạng sang đậu trước khách sạn, làm các thành viên của tổ chức ngạc nhiên đến mức choáng váng.

“Đừng thất thần như vậy nữa Tiểu Vương, hãy nhớ mỉm cười chào đón mọi người rồi dẫn họ vào bên trong.”

Tiền bối ở bên cạnh nhắc nhở anh ta.

Lúc này Tiểu Vương mới phản ứng lại, rồi nở nụ cười chờ người trên xe bước xuống.

Nhân viên khách sạn đã đứng ra giúp đỡ những người muốn để xe tại bãi đậu xe, cuối cùng mọi người cũng đã bước xuống từ dàn siêu xe này.

Trong dòng người này, Tiểu Vương đã nhìn thấy được Hồ Trân Trân.

Rồi lại nhìn thấy những người đó chào và nói chuyện với Hồ Trân Trân, cũng không biết là đang nói chuyện về chủ đề gì nữa.

Không phải đột nhiên những thương nhân và doanh nhân giàu có này lại quan tâm đến dự án Ốc Đảo Sa Mạc, mà rõ ràng họ đang quan tâm đến Hồ Trân Trân.

Nhưng những người trong tổ chức bảo vệ môi trường không phải vì điều này mà nản lòng, ngược lại tinh thần của họ càng phấn chấn hơn.

Hồ Trân Trân có thể mang những người này đến cũng đã vượt ngoài dự đoán của họ rồi.

Còn chuyện những người này có đồng ý quyên góp tiền hay không thì còn phụ thuộc vào bản lĩnh của những người trong tổ chức rồi.

Những người làm từ thiện đều là những người giỏi nhất trong việc gây ấn tượng với mọi người, có thể làm việc cho tổ chức bảo vệ môi trường lâu như vậy nên chắc chắn năng lực truyền đạt và vốn ngôn ngữ của họ không thiếu chút nào.

Sau khi chuẩn bị xong, Tiểu Vương đã mỉm cười chào đón bọn họ.

“Hồ tổng bên này!”

“Các vị lãnh đạo, xin mời đi hướng này, mọi người có thể trực tiếp đi vào sảnh chính theo lối này.”

Suy cho cùng đây là một bữa tiệc tối tổ chức để gây quỹ từ thiện, nên tổ chức bảo vệ môi trường cũng thiết kế một vài món đồ tinh xảo nhỏ trưng bày ở sảnh chính.

Bọn họ cố ý đem những cây có thể kiểm soát được cát đến đây để mọi người có thể thấy rõ khả năng cố định của những cây này.

Tiểu Vương không phải là một tiếp tân chuyên nghiệp, nên đương nhiên không thể giúp đỡ mọi người trong mọi chuyện được, nhưng nụ cười tươi trên miệng anh ta, cũng đủ cho anh ta khả năng để có thể hoà hợp được với những vị lãnh đạo ở đây.

Sau khi mọi người đi vào anh ta đã đi bên cạnh Hồ tổng, rồi nhỏ giọng hỏi một câu: “Hồ tổng, những vị lãnh đạo ở đây đều do ngài dẫn đến sao?”

Nụ cười trên mặt Hồ Trân Trân vẫn không thay đổi, cô dùng giọng nói ở âm lượng bình thường để trả lời anh ta.

“Không sai, hôm qua tôi có nói rằng muốn đến tổ chức bảo vệ môi trường nhìn xem một chút, nên mọi người đều cảm thấy hứng thú và muốn theo tôi đến đây.”

Tiểu Vương cảm kích nhìn cô.
Bình Luận (0)
Comment