Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 364

Ý của Hồ tổng cũng rất rõ ràng, cô muốn trao cơ hội cho tổ chức bảo vệ môi trường đây mà.

Còn việc có thể nắm bắt cơ hội, thuyết phục những vị lãnh đạo và phú hào ở đây quyên góp tiền hay không thì phụ thuộc vào khả năng của họ!

Hai mắt Tiểu Vương sáng rực lên, hừng hực ý chí chiến đấu.

“Hồ tổng ngài cứ yên tâm, chúng tôi sẽ không phụ lòng tốt của ngài!”

Nói xong câu đó, Tiểu Vương liền vui vẻ hăng hái đi vào nơi tổ chức buổi tiệc.

“Vương tổng, tôi đã biết ngài từ rất lâu rồi, nghe nói ngài đã tặng rất nhiều đồ chơi cho những động vật nhỏ ở sở thú Lĩnh Nam.”

“Lý tổng, lần trước chúng ta có gặp qua nhau rồi, ngài còn nói muốn suy xét đến dự án đất ngập mặn của chúng tôi đấy.”

Hồ Trân Trân cũng không biết hôm nay có bao nhiêu người đến dự buổi tiệc tối này với mục đích không mấy tốt đẹp nữa.

Nhưng điều cô chắc chắn nhất chính là cho dù họ có đến đây vì Ảnh Thị Giang Hồ đi chăng nữa, thì lúc này họ cũng rất bận rộn, tuyệt đối sẽ không đến quấy rầy cô rồi nói chuyện đâu.

Vừa mới nghĩ như vậy đâu, thì Hồ Trân Trân đã bị lãnh đạo của Tiểu Vương chú ý đến.

“Hồ tổng, thật ngại quá, tôi đã không tiếp đãi ngài một cách tử tế.”

Cuối cùng cũng đến lúc họ tiếp cận cô rồi.

Trong lòng của Hồ Trân Trân cũng rõ chuyện này nên nói: “Tổ trưởng Lý không cần bận tâm đến tôi như vậy đâu, dự án Ốc Đảo Sa Mạc này tôi rất xem trọng nên đã chuẩn bị tốt những khoản đầu tư liên quan rồi.”

Nghe Hồ Trân Trân nói như vậy hai mắt cô ấy lập tức sáng lên.

“Hồ tổng tính toán đầu tư vào lĩnh vực nào? Bây giờ tôi sẽ cho người đem tư liệu đến đây để ngài có thể hiểu rõ hơn về tình hình của từng nơi.”

Sa mạc quá lớn, việc ngăn chặn gió và cố định cát là một việc hết sức cấp bách nhưng phải tiến hành theo từng bước một.

Có rất nhiều nơi cần trồng thảm thực vật cố định cát và cả cỏ nữa, dựa theo quy hoạch của tổ chức bảo vệ môi trường, thì họ hy vọng mỗi một vị phú hào ở đây có thể đầu tư vào thảm thực vật của một mảnh đất nhỏ ở đó.

Cũng chính bởi vì như thế, nên vị lãnh đạo họ Lý này đã đề nghị cho Hồ Trân Trân xem qua tình hình của từng nơi.

Dù sao thì khi hiểu biết càng nhiều, thì khi bỏ tiền ra mua đất và đầu tư vào thảm thực vật sẽ không còn ngần ngại nữa.

“Yên tâm đi tổ trường Lý, tôi đã nghiên cứu rất kỹ rồi, có lẽ ngài nên tiếp xúc với những vị lãnh đạo khác, bọn họ cũng rất quan tâm đến những chủ trương phúc lợi công cộng.”

Hồ Trân Trân đã nói như thế rồi nếu không hiểu được thì quá ngốc rồi.

“Được Hồ tổng, chúng tôi sẽ liên lạc với ngài sau để bàn bạc kỹ hơn về việc quyên góp.”

Hồ Trân Trân gật đầu.

Cô đã lập sẵn kế hoạch rồi.

Thậm chí những nhân viên đều năm trong kế hoạch của cô, kế hoạch do cô nghĩ ra có thể lớn hay nhỏ thì tuỳ thuộc vào hôm nay họ có thể thuyết phục được bao nhiêu người.

Trong lòng Hồ Trân Trân rất rõ, chỉ bằng sức lực và sự nỗ lực của một mình cô thì không thể thay đổi hoàn toàn tình trạng của sa mạc được.

Ngược lại nếu cô quyên góp tiền và đảm nhận việc lãnh đạo, thì sẽ dễ dàng làm cho nhiều người vì tiền và lợi ích đánh hơi được mùi rồi đến đây.

Nếu những người như vậy tham gia vào những dự án giúp đỡ cộng đồng, thì sẽ làm ảnh hưởng đến thanh danh của những dự án bảo vệ môi trường, điều đó sẽ khiến cho danh tiếng của dự án Ốc Đảo Sa Mạc mất uy tín và làm mọi người càng ngần ngại nguyên góp cho dự án này hơn.

Bởi vì chuyện này nên Hồ Trân Trân không làm quá nhiều việc giống lúc trước nữa.

Nếu muốn kế hoạch Ốc Đảo Sa Mạc này thành công rực rỡ thì cần sự nỗ lực và đoàn kết của nhiều người hơn, càng có nhiều người duy trì dự án này thì khả năng thành công của nó càng cao.

Bởi vì hiểu rõ chuyện này nên Hồ Trân Trân mới dẫn nhiều người đến đây như vậy.

Trong số những người này, có những người thật sự muốn làm từ thiện, nhưng cũng có những người tới đây chỉ vì muốn làm quen với Hồ Trân Trân.

Nhưng cô có thể chắc chắn rằng ngay sau khi tin tức cô quyên góp tiền được truyền ra, thì ít nhiều gì những người này cũng làm theo và quyên góp không ít tiền.

Còn việc bọn họ quyên góp nhiều hay ít, thì còn phải xem những người ở tổ chức bảo vệ môi trường này có thể gây ấn tượng được với họ hay không.

Cải thiện tình trạng đất không phải là chuyện có thể làm trong một sớm một chiều, nên Hồ Trân Trân cũng rất kiên nhẫn.

So với cô thì những tổ chức bảo vệ môi trường thấy được hy vọng càng trở nên gấp gáp hơn.

“Vương tổng, nghe nói quê hương của ngài cũng ở thảo nguyên, nói vậy thì chắc ngài cũng có một chút hiểu biết nhất định về vấn đề này, hiện tại vấn đề này đã tồn tại trong thảo nguyên từ rất lâu rồi, trong tương lai chúng tôi cũng dự định tiến hành các hạng mục bảo vệ thảo nguyên đấy.”

“Hà tổng đã lâu rồi chưa nghe được tin tức của ngài, trong trận bão cát năm ngoái tôi còn nhớ rõ ngài đã ăn phải một miệng đầy cát, còn chán ghét đến mức đăng một bài lên Weibo nữa.”

Để đối phó với những người này bọn họ cũng chuẩn bị những thủ đoạn khác nhau để lôi kéo làm quen.

Những điều này không thể đả động đến tất cả mọi người, nhưng ít ra có thể đả động đến những người có tâm.
Bình Luận (0)
Comment