Xuyên Sách: Tôi Từ Chối Hái Rau Dại Trong Show Hẹn Hò

Chương 1

 
Tô Xán khó nhọc mở mắt, mí mắt nặng trĩu như đeo chì.

Trước mắt là một gương mặt phóng to đang áp sát.

“Bốp!” Một cái tát giáng xuống!

Cái tát đó gần như gom hết chút sức lực còn sót lại trong cơ thể mềm nhũn của cô.

Người đàn ông trước mặt sững lại, không ngờ rằng mình lại bị đánh. Đến khi kịp phản ứng, đôi mắt sắc lạnh dưới hàng lông mày đậm màu đã bùng lên lửa giận, gằn giọng quát:

“Tô Xán, rốt cuộc cô lại muốn giở trò gì? Tôi đúng là không nên cứu cô, đáng ra phải để cô làm mồi cho cá mới phải!”

Tô Xán? Nhưng cô tên là Tô Thanh cơ mà?!

Một luồng ớn lạnh chạy dọc sống lưng khiến cô nổi hết da gà.

Cô lập tức tỉnh táo lại, phát hiện mình và người đàn ông kia ướt sũng toàn thân, đang nằm trên bãi cỏ. Anh ta chống hai tay hai bên người cô, cúi thấp nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt đầy tức giận.

“Đây là đâu? Anh là ai?”

Người đàn ông hừ lạnh một tiếng rồi đứng bật dậy.

“Nhị tiểu thư Tô diễn cũng giỏi đấy. Lần này ngã xuống nước, chắc cô không định đổ cho Tô Thanh nữa đấy chứ? Cô ấy có ở đây đâu.”

Tô Xán ngạc nhiên siết chặt nắm tay, nhíu mày, đôi môi đỏ cong lên khẽ khàng: “Anh... không phải tên Hạ Cẩm Ngôn đấy chứ?”

“Giờ lại chơi trò mất trí? Tôi không có thời gian đùa với cô đâu.” Người đàn ông cau mày rõ vẻ mất kiên nhẫn.

Hạ Cẩm Ngôn? Chẳng phải là tên nhân vật trong cuốn truyện mà cô từng viết dang dở đó sao?

Tô Xán ngã vật sang một bên, hoảng hốt nhận ra…

Cô xuyên sách rồi, xuyên vào cuốn truyện bị bỏ dở mà chính cô viết năm nào.

Đã xuyên thì xuyên vào vai nữ chính đi, cô còn cố tình đặt tên nữ chính là tên mình cho dễ viết, vậy mà lại xuyên đúng vào con nhỏ nữ phụ độc ác Tô Xán!

Nữ phụ này vì muốn chia rẽ nam nữ chính mà không từ thủ đoạn, tâm cơ đủ đường. Kết cục là rơi xuống vực chết thảm, xác cũng chẳng còn nguyên vẹn vì bị thú dữ xé xác!

Tô Xán sợ đến vã mồ hôi. Cô không muốn chết kiểu đó đâu!

Lúc này, Hạ Cẩm Ngôn nhận lấy chiếc khăn tắm từ tay người giúp việc vừa chạy tới, quay đầu nhìn cô gái còn ngơ ngác trên bãi cỏ, lạnh giọng hỏi:

“Cô lại muốn làm gì nữa đây?”

Tô Xán cuối cùng cũng hoàn hồn lại. Dù gì thì cô cũng vừa mới xuyên vào, chẳng biết tình tiết đã diễn đến đâu.

“Tôi... tôi làm gì rồi?”

Thấy gương mặt bối rối của cô, Hạ Cẩm Ngôn hừ mũi một cái, tưởng cô lại đang chuẩn bị biện minh.

“Cô giở trò hãm hại Tô Thanh để cướp vai nữ chính, tưởng tôi không biết chắc?”

Tô Xán cố nhớ lại cốt truyện, đoạn này chắc là lúc Hạ Cẩm Ngôn đòi ly hôn, còn “cô” thì tới tìm nữ chính gây chuyện rồi giả vờ ngã xuống nước để làm bộ đáng thương.

Tô Xán lặng lẽ nhìn anh.

Người đàn ông này sở hữu đôi mắt phượng hẹp dài, sống mũi cao, xương hàm sắc lẹm, hoàn toàn có thể dùng từ hoàn mỹ để miêu tả. Thậm chí còn đẹp trai hơn cả tưởng tượng của cô khi viết truyện.

Nhưng giờ không phải lúc ngắm trai đẹp, chính anh ta là nguyên nhân khiến cô chết thảm đó!

Hạ Cẩm Ngôn cau mày nhìn cô gái trước mặt, cảm giác cô ta cứ như người khác.

“Tôi cảnh cáo cô, nếu dám động vào một sợi tóc của Tô Thanh nữa tôi sẽ không để yên đâu.”

Nói xong, không kịp để cô mở miệng anh liền quay lưng bỏ đi, vẻ mặt đầy giận dữ.

Tô Xán thầm kêu trời: Cho tôi nói một câu đã chứ! Ly hôn thì ly hôn, tôi không làm khó nữa đâu, giữ mạng quan trọng hơn!

Nghĩ kỹ lại thì hình như tình tiết chỉ mới vừa bắt đầu, hai người họ vừa mới về nước, còn lâu nữa mới đến đoạn mình “game over” nên chắc cũng chưa cần quá lo lắng.

Người giúp việc trong nhà thì đầy vẻ nghi ngờ, không hiểu sao hôm nay phu nhân lại chẳng nhớ nổi đường về phòng ngủ.

Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên khiến Tô Xán giật mình, người gọi đến là Hàn Tinh Doanh, quản lý của “Tô Xán” bản gốc.

“Alo, chị Doanh à~”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc. Giọng điệu ngoan ngoãn bất ngờ này là sao?

“Chị nhận cho em một show hẹn hò thực tế tên là Tình Yêu Đang Diễn Ra. Chút nữa chị gửi cụ thể cho em.”

“Dạ được, có thời gian em sẽ xem liền.”

Hàn Tinh Doanh hoàn toàn ngớ người. Bình thường cô nàng này không những vô dụng mà còn hay gây chuyện, suốt ngày bắt người ta dọn hậu quả, không biết hôm nay lại bày trò gì?

Cúp máy, Tô Xán hắt xì một cái. Thôi kệ, đi tắm cái đã.

Phòng ngủ vắng tanh, yên ắng đến rợn người.

Sau khi tắm xong, cô thả mình xuống chiếc giường rộng tới ba mét, bắt đầu nhớ lại tình tiết trong truyện.

Cuốn truyện cô viết có tên “Tổng Tài Lạnh Lùng: Mỗi Tối Đều Đòi Hôn” kể về nam chính Hạ Cẩm Ngôn và nữ chính Tô Thanh là thanh mai trúc mã, vì gia đình cản trở mà mỗi người phải ra nước ngoài, rồi sau này cùng về nước, trải qua muôn vàn trắc trở để có một cái kết viên mãn.

Còn vai nữ phụ độc ác chính là cô hiện tại, là em gái cùng cha khác mẹ với Tô Thanh, từ nhỏ đã không được yêu thương, thứ gì chị gái có thì cô ta cũng phải giành cho bằng được. Dù chẳng yêu Hạ Cẩm Ngôn nhưng vẫn cố sống cố chết giành anh ta về tay mình.

Theo cốt truyện, Hạ Cẩm Ngôn vốn sẽ cưới Tô Thanh nhưng nguyên chủ lại tìm cách lấy lòng bà nội anh ta, cuối cùng được gả vào nhà họ Hạ.

Đáng lý đó đã là giấc mộng thành sự thật nhưng nguyên chủ vẫn không cam lòng, vừa muốn có người vừa muốn được yêu, từ đó bắt đầu chuỗi hành động tự hủy: gài bẫy nữ chính, phá hoại tình cảm đôi bên...

Kết cục là chết thảm, hoàn thành tròn vai nữ phụ.

Lúc viết tới đó thì cô bí ý tưởng nên bỏ ngang. Giờ thì sao đây?

Liệu có phải chỉ cần để nam nữ chính ở bên nhau là cô sẽ được quay về hiện thực? Hay phải đợi đến khi chết mới quay lại?

Vừa nghĩ đến cái chết thảm thiết kia, sống lưng cô lại lạnh toát.

Thôi, trước mắt phải tìm cách vừa bảo toàn tính mạng vừa không làm lệch mạch truyện để nam nữ chính đến được với nhau.

Đầu tiên: Phải ly hôn với Hạ Cẩm Ngôn!

Nghĩ đến việc có thể quay về hiện thực, Tô Xán hào hứng liền đi tìm anh ta.

Đi khắp một vòng biệt thự, cô phát hiện người giúp việc ai nấy đều tránh mặt mình như tránh tà. Dù có đi ngang cũng chỉ cúi đầu lí nhí chào một tiếng phu nhân rồi vội vã bỏ đi.

Cuối cùng cũng tìm thấy Hạ Cẩm Ngôn trong thư phòng.

“Tôi nói này...” Cô thấy cửa không khóa nên đứng ngoài gõ nhẹ:

“Chúng ta ly hôn đi. Anh cứ cưới Tô Thanh, làm đám cưới rình rang, tôi sẽ chúc phúc cho hai người trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử!”

Hạ Cẩm Ngôn không đáp.

Anh ta ngẩn người, rõ ràng trước kia cô ta dốc hết thủ đoạn để được gả vào nhà họ Hạ, giờ lại đột nhiên đòi ly hôn, không biết lại đang giở trò gì nữa.

Thấy anh vẫn đứng đực ra đó, Tô Xán sốt ruột giục:

“Mau đi đi! Không phải anh vì cưới Tô Thanh mà phát điên lên rồi sao?”

Lời vừa dứt, một giọng nói già nua nhưng dứt khoát vang lên phía sau:

“Ta thấy không cần phải ly hôn gì cả. Ta đã xem qua, bát tự của nhị tiểu thư mới là hợp với Cẩm Ngôn.”

Tô Xán quay lại nhìn, là một cụ bà ăn mặc vô cùng sang trọng, tay đeo đầy ngọc bích xanh lè như dầu gió, đúng chuẩn loại phỉ thúy hạng đế vương.

Nếu mình nhớ không nhầm, bà ấy là lão phu nhân của Hạ gia?

“Hạ lão phu nhân?”

“Dù hai đứa chưa kịp làm đám cưới, nhưng bây giờ cũng nên gọi ta là bà nội rồi.” Cụ bà mỉm cười nhìn cô.

Tô Xán nghẹn một hơi nơi lồng ngực, suýt nữa thì thổ huyết.

Lúc này không nên có thêm nhân vật phá hoại tuyến tình cảm của nam nữ chính nữa được không?!

Mà khổ một nỗi, chính cô đã viết cho Hạ Cẩm Ngôn cái cốt truyện “mất cha mẹ từ nhỏ, được bà nội nuôi lớn, rất hiếu thảo”,  thế này thì anh ta sao dám cãi lời bà nội chứ?

Vậy cô quay về kiểu gì đây?!

“Bà nội, cháu xấu xa như vậy không xứng với cháu trai bà đâu ạ.”

Hạ Cẩm Ngôn lạnh lùng hừ một tiếng ra vẻ đồng tình: “Cũng biết tự lượng sức.”

“Bà nói xứng là xứng!” Cụ bà gắt nhẹ.

Bà vốn chẳng ưa gì cái Tô Thanh mềm mềm yếu yếu kia. Cô gái trước mặt bà đây lanh lợi hoạt bát, mắt đào hoa lại thêm nét quyến rũ, nhìn là biết hợp mắt hơn nhiều.

“Nhưng con nói rồi, con muốn ly hôn!”

 

Bình Luận (0)
Comment