Lão phu nhân chẳng hề tức giận, chỉ nghĩ rằng đôi vợ chồng trẻ cãi nhau, liền đặt tay lên lưng Tô Xán, dịu dàng nói:
“Có phải tiểu Ngôn bắt nạt cháu không? Để bà dạy dỗ nó, hai đứa là người lớn rồi đừng có trẻ con thế chứ.”
Tô Xán khổ không thể tả, thật lòng mà nói cô chỉ muốn ly hôn mà thôi.
Lúc này giọng nói trầm thấp của Hạ Cẩm Ngôn cũng vang lên: “Chuyện này cứ để bọn cháu tự giải quyết, bà đừng lo lắng.”
“Hừ, cái thằng nhóc này!”
Còn chưa để hai người kịp phản ứng, bà cụ đã tiếp lời: “Bà đã nhờ người xem ngày tốt rồi, mùng Một tháng sau tổ chức hôn lễ là đẹp nhất.”
Thấy Tô Xán có ý định từ chối, bà cụ liền tự mình nói tiếp không cho cô cơ hội mở miệng:
“Bà già rồi, cha mẹ tiểu Ngôn lại mất sớm, bao năm qua cái thân này vừa làm cha vừa làm mẹ, bà chẳng có nguyện vọng gì khác ngoài việc được bế chắt.”
Vừa nói lão phu nhân vừa đưa tay lên chấm khóe mắt, giọt nước mắt không biết là thật hay giả.
Tô Xán cắn môi khẽ cười, ánh mắt rối bời nhìn lão phu nhân, bà ấy diễn quá đạt, đến cả cô là biên kịch cũng không chắc viết được đoạn cảm động thế này.
Đúng lúc đó, Hạ Cẩm Ngôn đột nhiên nắm tay cô, quả quyết hứa với bà nội:
“Bà cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ cố gắng.”
Tô Xán sững người nhìn người đàn ông trước mặt, đây chẳng phải kiểu “cháu trai ngoan của bà” chính hiệu sao?
Không kiềm được, cô buột miệng: “Sớm biết vậy lúc đầu tôi đã không viết cho anh cái thiết lập nhân vật này rồi!”
Lần này đến lượt Hạ Cẩm Ngôn ngạc nhiên: cô ta đang nói cái quái gì vậy?
Cuối cùng, trước sự kiên quyết của lão phu nhân, hai người vẫn bị nhốt trong cùng một phòng, bà cụ nói làm vậy để vun đắp tình cảm vợ chồng, còn cẩn thận khóa cửa từ bên ngoài.
Tô Xán ngồi trên giường, nhớ lại những gì vừa xảy ra trong ngày hôm nay, ngoài vài đoạn thoại có chút thay đổi, tình tiết vẫn y như trong truyện.
Bước tiếp theo chính là theo lão phu nhân về nhà tổ, dù chưa làm lễ cưới nhưng cũng phải làm lễ tế tổ.
Hôm đó nhà họ Tô cũng sẽ đến, đó là thời cơ hoàn hảo để nam nữ chính ở gần nhau.
Hạ Cẩm Ngôn thấy cô vẫn ngồi bất động trên giường, giọng nói dịu đi đôi chút:
“Bây giờ thì chưa thể ly hôn được, đợi tôi thuyết phục được bà nội rồi tính. Trong thời gian này, chỉ cần cô không gây chuyện, sau khi ly hôn tôi sẽ cho cô 10% cổ phần tập đoàn Hạ thị.”
Tô Xán nghe vậy suýt bật cười, dù anh có nói hay không thì cô cũng đâu định gây chuyện với nữ chính.
Bởi vì trong truyện, nữ phụ chính là vì cứ gây hấn với nữ chính nên mới bị chết thảm. Hơn nữa, trong thế giới này cô chẳng có nơi nào để đi. Có tiền thì cũng đâu mang về thế giới thật được!
Thấy cô không phản ứng, Hạ Cẩm Ngôn tưởng cô chê ít. Với anh, 10% cổ phần đã đủ để cô sống sung túc cả đời rồi.
Đang định mở miệng nói gì đó thì đột nhiên Tô Xán lên tiếng: “Giao dịch thành công!”
Sáng hôm sau, ánh nắng chói chang xuyên qua rèm cửa khiến người ta không mở mắt nổi.
Tô Xán chậm rãi tỉnh dậy, ngẩn người vài giây, nhìn quanh căn phòng xa hoa lộng lẫy, đâu đâu cũng toát ra vẻ quý phái.
Rõ ràng là xa lạ vậy mà lại có chút quen thuộc kỳ lạ.
Không thấy bóng dáng Hạ Cẩm Ngôn đâu, cô bước vào phòng tắm nhìn mình trong gương, dáng người cao ráo, làn da trắng như sữa, ngũ quan tinh tế, đôi mắt đào hoa nay lại thêm phần quyến rũ.
Xuyên sách rồi mà dung mạo vẫn không thay đổi.
Sau khi rửa mặt chải đầu, cô đi một vòng quanh biệt thự một lúc mới đến được phòng ăn. Vừa đến nơi đã nghe thấy tiếng lão phu nhân có chút tức giận:
“Tối qua không nghe thấy tiếng động gì cả! Bao giờ bà mới được bế chắt đây!”
Thấy Hạ Cẩm Ngôn im lặng, bà càng thêm khó chịu:
“Phòng the! Hôm nay về nhà tổ, hai đứa phải cho bà hoàn thành tâm nguyện!”
Tô Xán vui vẻ bước vào phòng ăn, nhìn hai bà cháu đang đấu khẩu nhau liền cười hì hì:
“Cháu chào bà, chà, là cháo hải sản sao? Món cháu thích nhất luôn đó!”
Lão phu nhân nghe cô nói thế thì vội vàng dặn nhà bếp múc thêm cho cô một bát, chuyện phòng the cũng tạm gác sang một bên.
Nhưng Hạ Cẩm Ngôn thì siết chặt chiếc thìa trong tay, trong mắt lóe lên một tia nghi ngờ.
Ăn sáng xong, ba người cùng khởi hành đến nhà tổ. Tô Xán và Hạ Cẩm Ngôn ngồi chung một xe.
Cô ngồi nhìn ra cửa sổ, lặng lẽ ngắm phong cảnh vụt qua ngoài kia.
Trong truyện, hôm nay là ngày hai nhà Tô – Hạ đều có mặt.
Ban đầu nguyên chủ cố ý hắt rượu lên người Tô Thanh, còn thuê paparazzi chụp lén cảnh Tô Thanh hẹn hò lúc nửa đêm. Dù ảnh đã chỉnh sửa nhưng vẫn khiến Hạ Cẩm Ngôn hiểu lầm.
Tô Xán bây giờ tuyệt đối không cho phép bất cứ ai nhất là bản thân phá hoại mối quan hệ nam nữ chính!
Hạ Cẩm Ngôn liếc nhìn cô gái bên cạnh, trong đầu không khỏi nghĩ: chẳng biết cô ta lại đang toan tính trò quái gì, hy vọng về đến nhà tổ rồi sẽ ngoan ngoãn một chút.
Nghĩ đến Tô Thanh, khóe môi anh khẽ cong lên. Năm đó còn bé, anh nghịch ngợm ngã xuống nước, chính Tô Thanh đã cứu anh. Khi ấy, anh thề lớn lên sẽ cưới cô.
Chỉ là… không biết bao giờ trò hề này mới kết thúc.
Hai người mỗi người một hướng, ai cũng giữ trong lòng những suy nghĩ riêng.
Cho đến khi xe chạy đến lưng chừng núi rồi dừng lại trước một tòa kiến trúc mang phong cách cổ điển.
Vừa bước xuống xe, Tô Xán đã thấy có người đang chờ sẵn ở cổng. Cô liếc mắt một cái liền nhận ra Tô Thanh, gương mặt ấy chẳng khác nào bước ra từ trang tiểu thuyết cô từng viết: mày liễu, mắt hạnh, khí chất đoan trang, dịu dàng đằm thắm.
“Chị.”
Tô Xán chủ động lên tiếng, cố tình làm dịu quan hệ giữa hai người, như vậy sẽ dễ tạo cơ hội cho nam nữ chính ở bên nhau. Nhưng Tô Thanh chỉ khẽ gật đầu, hoàn toàn không để tâm đến cô.
Lão phu nhân cũng chẳng bận tâm đến sự lạnh nhạt giữa hai chị em, vui vẻ kéo tay Tô Xán đi gặp họ hàng, trò chuyện không ngừng. Mãi đến tận tối khi buổi tiệc bắt đầu, Tô Xán mới có thời gian đi làm “nhiệm vụ” của bản thân.
Cô cầm ly rượu đi tìm Hạ Cẩm Ngôn, nhưng vì khuôn viên nhà tổ quá rộng, cuối cùng lại bị lạc đường.
Mệt đến mức phải ngồi xuống nghỉ tạm trên một chiếc ghế đá, chưa kịp đứng dậy đi tiếp thì nghe thấy có tiếng người xì xào bàn tán.
“Cái cô minh tinh hạng 18 kia chẳng phải thích thiếu gia nhà này quá nên mới cố sống cố chết gả vào đây à?”
“Chưa chắc đâu, nghe nói từ nhỏ cô ta đã không được lòng người khác, lúc nào cũng ghen tị với chị mình, nói là nhất định phải cướp bằng được mọi thứ thuộc về chị gái.”
“Nhìn là biết kiểu trà xanh chính hiệu rồi! Đại tiểu thư Tô cũng hiền quá nên mới bị bắt nạt như thế!”
Đám người kia kẻ nói câu trước, người thêm câu sau, nói không ngớt.
Tô Xán cúi đầu, vừa nghe vừa âm thầm suy nghĩ: Mình có viết mấy đoạn này đâu nhỉ? Chẳng lẽ từ giờ trở đi cốt truyện sẽ không còn nằm trong tầm kiểm soát của mình nữa?
Giọng cô bất ngờ vang lên phá tan cuộc trò chuyện:
“Nói đủ chưa? Chưa đủ thì có muốn nói thẳng trước mặt tôi luôn không?”
Vài người giật mình quay lại, không biết Tô Xán đã đứng sau lưng mình từ lúc nào. Cô khoanh tay, nở một nụ cười nhàn nhạt mà chẳng ai dám coi thường.
Bầu không khí lập tức trở nên gượng gạo. Tuy danh tiếng Tô Xán trong giới không có gì tốt đẹp, nhưng tin đồn về tính cách tàn nhẫn và thủ đoạn lại lan xa, cho nên dù không phải là trà xanh đi chăng nữa thì cũng không ai muốn dây vào.