Đám người kia thấy tiến đến gần, còn chưa kịp mở miệng nói gì thì đã vội cúi đầu lẩm bẩm một tiếng "Hạ phu nhân" rồi tản ra như ong vỡ tổ.
Tô Xán cũng chẳng buồn truy cứu, tiếp tục tìm đường. Vừa quay lưng thì nghe có người gọi tên mình. Cô nhìn lại, hóa ra là Tô Thanh.
Tô Xán nghĩ đúng lúc lắm, gặp rồi thì tranh thủ giải thích luôn.
Chỉ cần nói với chị ta là mình trước đây đầu óc không bình thường, giờ mới tỉnh ngộ, thế là xong.
Đang định mở lời thì Tô Thanh đã bước đến gần, nhanh tay cầm ly rượu trong tay cô dốc thẳng lên người mình, động tác liền mạch, không kẽ hở. Sau đó lại nhét ly rượu rỗng vào tay cô như thể chẳng có gì xảy ra.
Mọi chuyện xảy ra nhanh như chớp, Tô Xán còn chưa kịp tiêu hóa thì giọng của Hạ Cẩm Ngôn vang lên sau lưng: “Hai người đang làm gì vậy?”
Vì Tô Xán đứng chắn ngay giữa nên toàn bộ trò diễn của Tô Thanh anh ta không hề thấy.
Không để Tô Xán giải thích, Tô Thanh mang theo giọng điệu nghẹn ngào đầy uất ức:
“Chị đã nhường anh ấy cho em rồi, Xán Xán, sao em vẫn còn giận chị? Chị phải làm gì nữa thì em mới chịu tha thứ cho chị đây?”
Tô Xán cầm ly rượu rỗng trong tay trân trân nhìn Tô Thanh. Cô vạn lần không ngờ nữ chính lại là trơ trẽn như vậy, hoàn toàn khác với những gì cô đã viết. Rõ ràng cô từng thiết lập cho Tô Thanh hình tượng nữ thần minh tinh sao bây giờ lại thành ra thế này?
Hạ Cẩm Ngôn cau mày: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Tô Thanh thấy anh bước tới thì lập tức dựa sát, nước mắt rơi lã chã:
“Em vốn muốn làm lành với Xán Xán, nhưng chưa kịp mở lời thì đã bị em ấy hắt rượu vào người.”
Tô Xán đưa tay ôm trán. Má ơi, cái tình tiết máu chó này là sao? Cô viết truyện bao nhiêu năm, tự thấy mình cũng có chút đầu óc, ai ngờ lại có ngày chính mình rơi vào cái mô-típ drama rẻ tiền thế này!
Uổng công cô còn viết nữ chính là một đại minh tinh tầm cỡ ảnh hậu, với cái diễn xuất này mà là ảnh hậu á? Xin lỗi, để cô lên đóng thế còn thật hơn!
“Chị ơi, hình như chị làm rơi gì dưới đất kìa.” Tô Xán chậm rãi nói.
Tô Thanh cúi đầu nhìn theo bản năng, chỉ nghe Tô Xán khẽ cười một tiếng:
“A, tôi quên mất… Chị vốn dĩ làm gì có mặt mũi mà rơi.”
Tô Thanh biết mình bị mỉa mai, tức đến mức muốn chửi thẳng, nhưng vừa nghĩ đến Hạ Cẩm Ngôn vẫn còn đứng đó liền quay sang làm nũng chui tọt vào lòng anh, khóc lóc tố cáo:
“Cẩm Ngôn, anh xem em ấy kìa…”
Hạ Cẩm Ngôn nhẹ nhàng đặt tay lên vai Tô Thanh, dịu giọng dỗ dành.
Tô Xán nhìn dáng vẻ “lê hoa đái vũ” ấy mà thấy buồn cười: “Tôi mới không thèm anh ta, cho chị đấy, nếu không vì bà nội thì chúng tôi sớm đã ly hôn rồi.”
*Lê hoa đái vũ (梨花带雨): nghĩa là lệ chảy như mưa, vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm, yểu điệu của người con gái.
Nói xong, cô dứt khoát quay lưng bỏ đi.
Tô Xán hơi bực bội, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng bị oan ức như vậy.
Nhưng điều khiến cô hoang mang hơn là mọi tình tiết vẫn khớp với nội dung mình viết nhưng tính cách nhân vật thì hoàn toàn sai lệch, như thể ai đó đã sửa lại nhân cách bọn họ.
Suốt buổi tiệc, cô không nói với hai người kia thêm lời nào. Chỉ đến khi khách khứa đã ra về hết, cô và Hạ Cẩm Ngôn lại bị bà nội nhốt chung vào một phòng.
Tô Xán nhìn chiếc giường lớn trong phòng bất lực thở dài. Lần này không có cả ghế sofa, đến một chiếc ghế con cũng chẳng thấy đâu.
Đột nhiên mất điện khiến cô trở tay không kịp, giật mình khẽ kêu một tiếng. Căn phòng lập tức chìm vào bóng tối đen kịt.
Cô đứng yên tại chỗ không nhúc nhích cho đến khi giọng Hạ Cẩm Ngôn vang lên:
“Chuyện tối nay cô không định giải thích sao?”
Tô Xán hít một hơi, giọng trào phúng: “Giải thích thì anh tin chắc? Giờ tôi nói tôi xuyên sách tới thế giới này, còn mấy người đều là nhân vật do tôi viết ra, anh tin nổi không?”
Bao nhiêu hoang mang, sợ hãi tích tụ trong hai ngày qua giờ phút này vỡ oà.
Cô không nghe thấy anh đáp lại, không biết đối phương đang nghĩ gì nhưng mùi nóng ấm thoang thoảng lướt qua mũi, cơ thể liền bị kéo vào một vòng tay ấm áp.
Tô Xán không ngờ Hạ Cẩm Ngôn lại ôm mình, khuôn mặt lập tức đỏ ửng. Dù sao từ nhỏ tới giờ cô chưa từng yêu ai, thậm chí còn chưa nắm tay người khác giới bao giờ.
Đang không biết nên phản ứng thế nào, bàn tay thon dài của người đàn ông kia đã trượt dọc theo cằm cô đi xuống cổ định cởi nút áo.
Tô Xán giật mình lùi lại tránh né theo bản năng.
“Đồ b**n th**! Anh định làm gì?!”
“Kêu đi, biết không?”
“Kêu gì chứ?”
Đúng lúc ấy, ngoài cửa truyền đến những âm thanh sột soạt lén lút.
“Lão phu nhân như vậy không hay đâu ạ…” Giọng một người hầu vang lên.
“Suỵt.” Bà nội đặt ngón tay lên môi, thấp giọng trách: “Ta chỉ nghe thôi, có nhìn đâu.”
Tô Xán chợt hiểu ra nhưng lại không biết nên làm gì, vai cô bị Hạ Cẩm Ngôn giữ chặt.
“Mau lên.”
“Tôi không biết…”
Dưới ánh trăng mờ nhạt, Hạ Cẩm Ngôn cúi đầu nhìn gương mặt cô gái trẻ, vừa ngượng ngùng vừa bất lực. Hai tay anh túm lấy vạt áo cô, dùng sức xé toạc.
“Á…..!”
Cô hét lên một tiếng, hai tay theo bản năng che trước ngực. Hạ Cẩm Ngôn bật cười xấu xa:
“Giờ thì biết rồi chứ?”
Đồ vô liêm sỉ!
Tô Xán vừa định mở miệng mắng anh thì đã bị kéo ngã xuống giường. Hạ Cẩm Ngôn chống hai tay hai bên giam cô giữa vòng tay mình, cúi đầu cắn lấy vành tai cô.
Hơi thở nóng rực quấn lấy tâm trí Tô Xán khuấy động trái tim như con nai nhỏ chạy loạn trong lồng ngực, tiếng tim đập mạnh đến mức chính cô cũng nghe thấy được.
“Tiếp tục kêu đi, không thì tôi làm thật đấy.”
Gương mặt cô đỏ bừng, hàng mi run rẩy. Cô nhắm mắt lại, bất đắc dĩ phối hợp kêu lên vài tiếng. Ngoài cửa, lão phu nhân vui mừng đến mức phải che miệng: “Tốt quá rồi! Cuối cùng cũng có hy vọng bế chắt rồi!”
Cháu trai bà bao nhiêu năm không gần nữ sắc, bà còn tưởng nó có vấn đề. Hóa ra chỉ là chưa gặp đúng người thôi!
Nghĩ đến đó, lão phu nhân liền vui vẻ rời đi, còn căn dặn nhà bếp chuẩn bị tôm hùm đất và bia để ăn mừng.
Trong phòng, nghe thấy bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa, Tô Xán lập tức đẩy Hạ Cẩm Ngôn ra, anh cũng phối hợp ngồi dậy.
“Cạch” Đèn được bật sáng, xem ra mất điện cũng chỉ là kế hoạch được dàn dựng sẵn.
Tô Xán vội vàng kéo lại quần áo, Hạ Cẩm Ngôn bước xuống giường đi vào phòng tắm.
Không hiểu sao anh cứ cảm thấy cô gái trước mặt lại khác với trước đây, như thể đã biến thành một người khác, thậm chí còn không bị dị ứng với hải sản nữa. Lẽ nào những lời cô nói đều là thật?
Lúc Hạ Cẩm Ngôn từ phòng tắm bước ra, anh cũng không đi đâu mà nằm xuống phía bên kia giường, còn kéo chăn đắp lên người.
“Anh lại định làm gì nữa?”
Tô Xán tức giận kéo chăn về phía mình nhưng tiếc là sức lực quá yếu chẳng lay chuyển được chút nào.
“Ở đây đâu có ghế sofa, chẳng lẽ tôi ngủ dưới đất?”
Giọng anh bình tĩnh, tự nhiên như thể ban nãy chưa từng xảy ra chuyện gì.
Cô nhất thời không nghĩ ra lời nào để phản bác, anh ta nói cũng có lý, hơn nữa đây còn là nhà của anh ta.
Hạ Cẩm Ngôn hé một mắt nhìn cô, thấy cô cúi đầu không biết đang nghĩ gì, rồi nhắm mắt lại nói:
“Yên tâm, tôi không làm gì cô đâu.”
Tô Xán cũng lập tức nằm xuống, không lâu sau, cô nghe thấy hơi thở đều đặn bên cạnh, tưởng anh đã ngủ, liền mượn ánh trăng để ngắm nhìn người đàn ông kia.
“Nhìn rõ chưa? Muốn lại gần nhìn kỹ hơn không?”
Tô Xán giật mình vì giọng nói đột ngột của anh, lập tức quay đầu nhắm mắt lại.
Cứ thế, hai người bình yên trải qua một đêm.
Sáng hôm sau, ánh mặt trời len qua khe rèm rọi vào phòng. Tô Xán lờ mờ nghe thấy tiếng chim hót bên ngoài, nheo mắt nhận ra trước mặt có những ngón tay thon dài, cổ tay lộ ra từ ống tay áo thon gầy nhưng không yếu ớt.
Cô mới sực tỉnh: mình đang gối đầu lên cánh tay Hạ Cẩm Ngôn.
"Tỉnh rồi à? Tay tôi có êm không?" Hạ Cẩm Ngôn nhìn cô bằng ánh mắt vô tội, nhưng lời nói lại hàm ý trêu chọc.
“Sao anh không gọi tôi dậy sớm hơn!”
Hai má Tô Xán đỏ bừng, làn da trắng ngần bị bao phủ bởi hai mảng ửng hồng, cô lập tức ngồi bật dậy.
Người đàn ông xoa xoa cánh tay, ánh mắt vô thức lướt qua gương mặt mộc mạc của cô, không ngờ trông còn trong sáng, thanh thuần hơn cả khi trang điểm.
Anh không nói gì. Đúng lúc ấy, tiếng gõ cửa vang lên phá tan sự yên tĩnh:
“Thiếu gia, lão phu nhân nói bữa sáng dùng trong phòng, không cần vội tới từ đường.”
Vừa dứt lời, Hạ Cẩm Ngôn mở cửa nhận khay thức ăn đặt lên bàn, sau đó nghe một cuộc điện thoại rồi rời đi.
Tô Xán rảnh rỗi không có việc gì làm liền mở bản nội quy của show hẹn hò thực tế ra xem.