Đây là một chương trình truyền hình hẹn hò thực tế, có cả người nổi tiếng và người thường, tổng cộng tám người, bốn nam bốn nữ, cùng sống chung một mái nhà.
Trong quá trình ghi hình, sẽ có các bài kiểm tra tâm lý, những người rung động với nhau sẽ được sắp xếp sống cùng nhau trong một mái nhà.
Tô Xán đọc kỹ thể lệ chương trình, địa điểm quay được ấn định tại chân núi Bố Hạ Nhĩ nước R. Cô nhớ lại, trước khi xuyên vào sách, mình vẫn chưa có dịp đặt chân đến đó và cô rất thích nơi này nên mới viết nó vào truyện. Không phải quá trùng hợp sao?
Danh sách người tham gia ghi hình đã được công bố từ sớm. Ngoài ảnh hậu Tô Thanh đình đám, cũng chính là chị gái của nguyên chủ, điều thu hút sự chú ý lớn nhất còn có ảnh đế Giang Mạc Hiên.
Tô Xán nhớ rõ trong truyện cả Hạ Cẩm Ngôn và Tô Thanh đều tham gia chương trình. Dù sao thì show này vốn là của công ty Hạ Cẩm Ngôn sản xuất, có sự góp mặt của tổng tài bí ẩn thì tỷ lệ người xem chắc chắn sẽ bùng nổ!
Cũng chính nhờ chương trình này mà hai người họ dần xích lại gần nhau, tình cảm ngày càng sâu đậm.
Ngoài việc bản thân chỉ cần không chia rẽ hai người họ ra cô còn phải ngăn chặn sự phá đám của nam phụ Giang Mạc Hiên, như vậy hai người họ sẽ thuận lợi đến với nhau, mà cô cũng có thể trở về nhà.
Tô Xán đang vui vẻ nghĩ đến chuyện đó thì chuông điện thoại reo.
Cô vừa bắt máy, còn chưa kịp nói câu nào thì đầu dây bên kia đã truyền đến một giọng nói vội vàng, dồn dập:
“Thiếu phu nhân! Không hay rồi! Thiếu gia gặp chuyện rồi! Xe chúng tôi bị đâm, thiếu gia hiện giờ đang hôn mê. Tôi không dám để lão phu nhân biết, cô có thể tới bệnh viện một chuyến không?”
Tô Xán mặt không còn chút máu: “Bệnh viện nào? Tôi tới ngay!”
Cô không nói thật với lão phu nhân mà chỉ bảo có chuyện gấp cần ra ngoài một lát rồi tự lái xe đến bệnh viện.
Khi Tô Xán đến nơi thì Hạ Cẩm Ngôn vẫn chưa tỉnh lại.
“Thiếu phu nhân, bác sĩ nói thiếu gia không bị thương nặng, chỉ là hôn mê tạm thời. Tôi cũng đã liên hệ với đội ngũ luật sư rồi.”
“Tôi biết rồi, anh cũng mau đi băng bó đi.”
Tô Xán nhìn thấy trán tài xế rách một mảng, đi lại khập khiễng còn đang do dự nhìn Hạ Cẩm Ngôn nằm trên giường bệnh, liền vội vã thúc giục:
“Mau đi đi, ở đây có tôi rồi, đừng lo.”
Tài xế nghe vậy thì an tâm phần nào, nhưng đi được ba bước thì ngoái đầu lại nhìn thêm rồi mới ra khỏi phòng bệnh.
Trong phòng chỉ còn lại hai người: Tô Xán và Hạ Cẩm Ngôn.
Cô nhìn màn hình máy theo dõi, thở phào nhẹ nhõm: “May mà anh không sao... Nếu anh xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không thể trở về được nữa.”
Nói xong câu đó, chính cô cũng bị giật mình.
Khoan đã, có gì đó không đúng… Kịch bản này cô chưa từng viết ra, chẳng lẽ có những tình tiết nằm ngoài tầm kiểm soát của cô?
Nếu Hạ Cẩm Ngôn không tỉnh lại thì làm sao anh có thể tham gia chương trình? Làm sao có thể gặp lại Tô Thanh rồi quay về bên nhau?
Nghĩ đến đây, Tô Xán bắt đầu thấy sốt ruột, phải làm cho anh ấy tỉnh lại mới được.
Cô đến bên giường bệnh, cúi đầu nhìn người đàn ông trước mặt. Hàng lông mi dài khẽ run lên theo nhịp thở đều đặn.
Tô Xán vươn tay, nhẹ nhàng chọc một cái vào má anh nhưng chẳng có phản ứng gì.
Cô lẩm bẩm: “Hay là thử bóp mũi? Hay lật mí mắt ra xem…”
Đang phân vân thì người đàn ông nằm trên giường bệnh bất ngờ mở mắt.
Tô Xán giật bắn người hét lên một tiếng, đúng là bị dọa chết mất!
“Anh... anh tỉnh rồi à? Có thấy chỗ nào không khỏe không?”
Tô Xán vừa hỏi vừa ấn chuông gọi bác sĩ ở đầu giường.
Người đàn ông đột nhiên mở miệng, giọng khàn khàn: “Cô là ai? Đây là đâu?”
Câu này… sao nghe quen thế?
Tô Xán còn chưa kịp rút tay lại thì lập tức sững người, Hạ Cẩm Ngôn mất trí nhớ rồi?!
“Anh còn nhớ mình tên gì không?”
Người đàn ông không trả lời, nhưng nhìn vẻ mặt ngơ ngác ngồi dựa vào giường của anh, Tô Xán đã đoán được kết quả.
Bác sĩ nhanh chóng tới nơi, sau một loạt kiểm tra thì xác định các cơ quan nội tạng không có vấn đề gì, chỉ là chấn động não nhẹ.
“Mất trí nhớ có lẽ chỉ là tạm thời nhưng vẫn cần theo dõi thêm.”
Tô Xán nghe xong thấy lạnh cả người, không ngờ tai nạn lần này lại nghiêm trọng đến vậy.
Nếu Hạ Cẩm Ngôn không tham gia show hẹn hò sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến tiến trình cốt truyện!
Trong lòng cô gào thét không biết bao nhiêu lần: Giờ mình phải làm sao đây?!
Trên đường quay lại phòng bệnh, Tô Xán vẫn đang suy nghĩ xem nên giải thích thế nào với lão phu nhân, chẳng mấy chốc đã đến cửa phòng bệnh.
Vừa bước vào, Hạ Cẩm Ngôn đã nhìn cô chằm chằm, giọng điệu kiên quyết: “Tôi muốn xuất viện.”
Không biết có phải vì mất trí nhớ hay không mà Tô Xán cảm thấy ánh mắt anh ta đã thay đổi: sắc lạnh, xa cách, khiến người ta khó đoán.
Cuối cùng, Tô Xán vẫn không thuyết phục được anh, đành làm thủ tục xuất viện đưa anh về lại biệt thự Cẩm Uyển.
Cô vẫn đang nghĩ, hiện tại nữ chính vẫn chưa biết chuyện Hạ Cẩm Ngôn gặp chuyện, lần này chẳng phải là cơ hội tốt để tạo ra “bước ngoặt định mệnh” trong tình tiết gặp gỡ hay sao? Đúng là trời giúp cô!
Nghĩ vậy, cô lập tức gọi quản gia đi mời Tô Thanh đến.
Tô Xán ngồi trong phòng khách nhìn Hạ Cẩm Ngôn đi tới đi lui trong nhà mình tận mấy vòng, liền bắt đầu thấy hoa mắt: “Đây là nhà anh đó, đừng nghi ngờ nữa, nghỉ ngơi một lát đi.”
Từ lúc trở về Cẩm Uyển đến giờ, ngoài câu “Cô là ai?” thì Hạ Cẩm Ngôn không nói thêm một câu nào nữa.
Ngược lại, Tô Xán thì cứ luôn miệng giải thích với anh từ mối quan hệ giữa hai người cho đến những thông tin cơ bản.
Thậm chí còn nói rõ: Tô Thanh là bạn gái của anh.
Tô Xán chỉ mong anh mau chóng khôi phục trí nhớ, nếu không thì cô biết làm sao để rời khỏi thế giới này?
Chưa kịp thấy bóng dáng Tô Thanh bước vào đã nghe thấy tiếng cô ta khóc lóc nức nở gọi: “Anh Cẩm Ngôn!”
Vừa bước vào cửa, cô ta đã nhào tới ôm lấy Hạ Cẩm Ngôn.
Tô Xán đang vui mừng nghĩ có lẽ việc Hạ Cẩm Ngôn mất trí nhớ là một điều tốt.
Giây tiếp theo, cảnh tượng đó khiến Tô Xán há hốc mồm suýt trẹo cả quai hàm.
Không ngờ Hạ Cẩm Ngôn lại lùi về sau một bước, khiến Tô Thanh trực tiếp ngã nhào úp mặt lên đôi dép lê của anh ta.
“Cô là ai? Cô định làm gì?” Anh cau mày, từ trên cao nhìn xuống với ánh mắt đầy xa lạ và tuyệt nhiên không có ý định đưa tay đỡ Tô Thanh dậy.
Tô Xán vội chạy tới kéo Tô Thanh đứng lên.
Nhìn thấy lớp trang điểm lem nhem giàn giụa nước mắt của Tô Thanh, Tô Xán suýt nữa thì bật cười nhưng vẫn cố gắng nghiêm túc giải thích:
“Anh ấy chỉ bị mất trí nhớ thôi, nhưng chị đừng lo, bác sĩ nói chỉ là tạm thời.”
Tô Xán quay đầu nhìn Hạ Cẩm Ngôn, người kia lúc này đứng yên bất động, y hệt một cậu ấm nhà giàu đầu óc đơn giản.
Cô huých nhẹ khuỷu tay vào người anh nhưng anh chẳng phản ứng gì. Tô Xán đành cười gượng, quay lại trấn an Tô Thanh:
“Chị đừng lo, đúng lúc mọi người sắp phải đi ghi hình chương trình, biết đâu có thể k*ch th*ch được trí nhớ của anh ấy.”
Tô Thanh nghe vậy không những không vui lên mà ngược lại càng khóc to hơn, nước mắt đầm đìa:
“Từ nhỏ đến lớn, thứ gì cô muốn tôi cũng nhường. Tại sao ngay cả anh Cẩm Ngôn cô cũng muốn cướp của tôi? Nếu không có cô... thì giờ người làm vợ anh ấy phải là tôi mới đúng!”
Chưa đợi Tô Xán nói, cô ta lại thút thít tiếp: “Đã như vậy rồi, tôi nhường hết cho cô! Tôi vốn dĩ không nên có hạnh phúc...”
Tô Xán không thể tin được đây thật sự là nữ chính dịu dàng, rộng lượng mà cô từng viết sao? Hoàn toàn trái ngược luôn ấy!
Hai lần xuất hiện thì cả hai lần đều là khóc lóc thảm thiết.
Cô vừa định mở miệng giải thích sẽ ly hôn thì nghe thấy giọng nói bực bội, lạnh lùng của Hạ Cẩm Ngôn: “Đủ rồi!”
Tô Thanh sững người nhìn anh, người đàn ông trước mắt không còn chút nào là “anh Cẩm Ngôn ấm áp” mà cô từng quen nữa, đôi mắt anh nhìn cô hoàn toàn xa lạ.
Tô Xán bất lực thở dài, vốn dĩ gọi Tô Thanh đến là để gắn kết tình cảm, kết quả không những không cải thiện mà còn tệ hơn.
Tiễn Tô Thanh ra về cũng đã tối muộn, Hạ Cẩm Ngôn ngồi dựa người trên ghế sofa, hai chân thon dài bắt chéo càng khiến dáng người thêm phần cao ráo, tuấn tú.
Tô Xán nhìn anh, nắm tay siết chặt, thầm nghĩ trong lòng: Nếu đã không nhớ lại được, vậy thì tôi sẽ khiến anh yêu lại nữ chính từ đầu!