Xuyên Sách: Tôi Từ Chối Hái Rau Dại Trong Show Hẹn Hò

Chương 5

 
“Danh sách đã chốt từ lâu, bây giờ anh nói không đi nữa không những làm khó đạo diễn mà còn tự làm khó bản thân!”

Thật ra, Hạ Cẩm Ngôn chỉ cần một câu nói là có thể quyết định sự sống còn của chương trình này.

Hạ Cẩm Ngôn là ai chứ? Anh là gia chủ Hạ gia ở Vân thị, cũng là tổng giám đốc của Tập đoàn Cẩm Ngôn!

Tập đoàn Cẩm Ngôn hoạt động trên nhiều lĩnh vực, mà chương trình này là dự án do một công ty con của anh ta đầu tư!

Sau một hồi mềm nắn rắn buông dùng đủ lời lẽ ngon ngọt, Tô Xán cuối cùng cũng thuyết phục được Hạ Cẩm Ngôn cùng cô tham gia show hẹn hò.

Sau khi xác nhận lại lần nữa với bác sĩ riêng rằng Hạ Cẩm Ngôn không có vấn đề gì nghiêm trọng, Tô Xán cẩn thận lựa lời để báo với lão phu nhân.

Lão phu nhân nghe xong tuy có chút lo lắng, nhưng nghĩ tới việc cháu trai sẽ ở bên Tô Xán thì cũng yên tâm phần nào.

Dù sao thì việc khôi phục trí nhớ đâu phải ngày một ngày hai là có thể xong, quan trọng là thân thể không sao là được rồi.

Sau cả một ngày căng như dây đàn, Tô Xán cảm thấy đầu óc muốn nổ tung, muốn ra ngoài đi dạo hít thở khí trời.

Trong lúc miên man nghĩ về những tình tiết truyện ngày càng sai lệch so với bản gốc, chẳng biết lúc nào cô đã ra khỏi khu biệt thự và đứng trên một cây cầu.

Ngay lúc ấy, có một người đàn ông đang vắt chân qua lan can chuẩn bị nhảy xuống.

Tô Xán hoảng hốt hô lên :“Khoan đã! Đừng nhảy!”

Người trên cầu giật mình, trượt chân mất thăng bằng rồi rơi thẳng xuống sông.

Thấy người ta rơi xuống nước, Tô Xán không kịp nghĩ nhiều, lập tức nhảy theo cứu người.

Ai ngờ đối phương biết bơi, hai người cùng bơi vào bờ, Tô Xán lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt của đối phương: làn da trắng nõn, đường quai hàm sắc nét gọn gàng, gương mặt đẹp đến say lòng người.

“Tự dưng anh lại nhảy sông làm gì?”

“Cô không nhận ra tôi sao?”

Tô Xán lục lại trong đầu một lượt các nhân vật trong truyện nhưng chẳng thể nào nhớ nổi tình tiết nào giống thế này.

“Vậy sao cô còn cứu tôi?” Khi Tô Xán vẫn đang cố gắng tìm kiếm trong trí nhớ, người đàn ông khẽ nhếch môi: “Tôi cứ tưởng cô nhận ra tôi nên mới cứu.”

“Gặp nhau là duyên, cứu người là chuyện nên làm thôi.”

Tô Xán nhìn mái tóc anh vẫn còn nhỏ giọt nước, lại nói: “Không có chuyện gì là không vượt qua được, còn sống là còn hy vọng.”

Người kia ho nhẹ, môi hơi cong lên: “Tôi biết rồi, sau này sẽ không thế nữa.”

Tô Xán nghe vậy, vỗ vỗ vai anh một cái: “Thế mới đúng chứ, trời không tuyệt đường sống của ai bao giờ.”

Lúc này, một bóng người vội vã chạy đến, vừa định mở lời thì bị ánh mắt của người đàn ông ra hiệu, khiến lời đến miệng cũng phải nuốt trở lại.

“Anh là người nhà anh ấy hả? Không sao nữa rồi, tôi đi trước đây.”

“Khoan đã, cô đã cứu tôi, tôi phải đến nhà cảm ơn mới phải.”

“Không cần đâu, có duyên sẽ gặp lại.” Tô Xán cười híp mắt nói.

Người đàn ông nhìn sâu vào đôi mắt cô, giọng nghiêm túc: “Cô nói rồi đấy nhé.”

Tô Xán xoay người quay về biệt thự Cẩm Uyển, trong lòng chẳng để chuyện này vào đầu. Biết đâu ngày nào đó cô lại xuyên về thế giới thực thì sao?

Mà cho dù không xuyên về thì cơ hội hai người gặp lại cũng vô cùng nhỏ.

Nhưng đã làm việc tốt thì đừng nghĩ quá xa.

Sáng hôm sau, Hạ Cẩm Ngôn và Tô Xán lần lượt lên đường.

Trước khi đi, cô không quên dặn dò kỹ lưỡng: “Nhớ kỹ, Tô Thanh mới là người anh thích.”

Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, ánh mắt anh sâu thẳm, không đoán nổi tâm tình.

Từ sau khi mất trí nhớ, anh dường như biến thành một người hoàn toàn khác.

Cô xuyên vào truyện mới nhận ra nhân vật nữ chính khác xa với bản thân tưởng tượng, giờ đến nam chính cũng kỳ lạ nốt.

Tô Xán có chút buồn bực.

Chương trình này có máy bay riêng. Vừa xuống xe, Tô Xán đã được đưa thẳng đến phòng chờ VIP để đợi các thành viên khác. Buổi phát sóng trực tiếp cũng chính thức bắt đầu từ khoảnh khắc cô bước vào phòng chờ.

Tô Xán vừa xuất hiện, đã lập tức thu hút mọi ánh nhìn.

“Cô gái kia là ai vậy?”

Có người nhìn kỹ rồi kinh ngạc thốt lên: "Đó không phải Tô Xán sao? Sao trông khác quá vậy?”

Tô Xán thầm nghĩ, lớp trang điểm đậm của nguyên chủ khiến cô thực sự không thể chịu nổi nên cô đành sửa sang một chút, phong cách ăn mặc cũng trở nên đơn giản và thanh lịch hơn.

[Thật sự là Tô Xán hả? Không biết cô ta làm sao mà chen chân vào được chương trình này nữa.]

[Cô ta định tẩy trắng à? Mạng xã hội không có chức năng xoá trí nhớ đâu!]

Những người từng quen biết nguyên chủ chẳng ai dám bước lên bắt chuyện, dù sao thì Tô Xán tai tiếng lẫy lừng nên ai cũng muốn tránh xa để không bị vạ lây.

Phản ứng của mọi người chẳng ảnh hưởng mấy đến Tô Xán, vì cô hiểu rõ nguyên chủ là người thế nào. Mặc dù diễn xuất tốt, nhưng tính tình chua ngoa, kiêu căng, hút thuốc, uống rượu đều có.

Nhưng điều cô không ngờ tới là có một cô gái lại chủ động đến chào hỏi.

“Em rất thích diễn xuất của chị. Em tên là Lâm Hiểu Hiểu.”

Cô gái búi tóc củ tỏi, có má lúm đồng tiền sâu hoắm, cả người toát lên vẻ đáng yêu thân thiện. Tô Xán hoàn toàn không có sức đề kháng với kiểu gái xinh tính tốt như thế.

“Cảm ơn nhé!” Tô Xán cười đáp lại.

Mọi người xung quanh đều bất ngờ. Lẽ ra Tô Xán phải mắng người mới đúng chứ?

Lâm Hiểu Hiểu nhìn khóe môi Tô Xán cong lên thầm nghĩ cô ấy không hề như lời đồn trên mạng.

Đúng lúc ấy, cửa mở ra, Hạ Cẩm Ngôn và Tô Thanh cùng bước vào. Tô Thanh nép sát bên cạnh Hạ Cẩm Ngôn, dáng vẻ yếu đuối như chim nhỏ dựa người, còn anh ta vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc.

“Xán Xán, em đến sớm nhỉ? Chị gọi mãi mà em không bắt máy, cha mẹ đều nhớ em lắm.” Tô Thanh dịu dàng nói rồi bước đến ôm Tô Xán.

Bên cạnh, Phùng Hiểu Đồng cũng đứng dậy phụ họa: “Thanh Thanh à, cậu vẫn luôn quá tốt bụng.”

Phùng Hiểu Đồng là bạn thân và trợ thủ đắc lực nhất của Tô Thanh, luôn bảo vệ Tô Thanh một cách vô điều kiện, gần như coi Tô Thanh như chị em ruột!

Tô Xán nhìn đôi bạn thân “nhựa” này, thầm nghĩ đây không phải là công khai cho thiên hạ biết Tô Xán không quan tâm gia đình, lạnh nhạt tình thân sao?

Nếu là nguyên chủ chắc sẽ không thèm để ý, nhưng cô thì khác.

“Là do các người không chào đón tôi, lần trước tôi về nhà còn bị bọn họ đánh đuổi ra ngoài, lúc đó cô cũng đâu nói giúp tôi lời nào.”

Tô Thanh rõ ràng không chuẩn bị trước vì không ngờ Tô Xán lại phản bác. Cô ta nhìn sang Hạ Cẩm Ngôn ở bên cạnh.

Không ngờ người vẫn luôn bảo vệ mình hôm nay lại im lặng, thậm chí thản nhiên đi thẳng đến ghế sofa ngồi xuống.

Phùng Hiểu Đồng tức giận đến mức chỉ thiếu nước chỉ thẳng vào mũi Tô Thanh mà mắng: “Ai mà biết lời cô nói là thật hay giả chứ.”

Lâm Hiểu Hiểu thấy không khí căng thẳng liền ra mặt giảng hòa, kéo Tô Xán về sofa ngồi xuống, còn nhét cho cô một quả táo: "Ngọt lắm đó, chị ăn thử đi."

Tô Xán vốn mềm lòng với những người đáng yêu nên cũng vui vẻ đáp lại.

Chỉ là trong lòng bắt đầu lo lắng, Hạ Cẩm Ngôn tuy đã đến nhưng hoàn toàn không có cảm giác gì với Tô Thanh, không ổn rồi, phải nhanh chóng tạo cơ hội cho hai người!

[Nghe đồn quan hệ hai chị em nhà này không tốt, hóa ra là thật!]

[Ai mà tin được lời Tô Xán chứ!]

[Người đàn ông trên sofa là ai vậy? Mới xuất hiện mà đẹp trai quá trời!]

[Có thể mời cả hai chị em bất hòa cùng lên show, chương trình này đúng là biết chơi!]

Tô Thanh ngồi trên ghế càng nghĩ càng giận, mãi sau mới nhận ra vừa nãy hai người họ vậy mà lại bị Tô Xán dắt mũi. 

Từ bao giờ cô ta lại biết phản bác như vậy?

Ngay lúc này, người đàn ông nãy giờ vẫn ngồi im lặng ở góc phòng bỗng đứng dậy bước tới, cười nói: “Không phải là Tô Xán sao? Lâu rồi không gặp!”

Tô Xán ngẩng đầu nhìn, chẳng cần hỏi cũng biết đây chính la Kha Tuấn.

Tóc vàng mắt xanh, khí chất sáng sủa sạch sẽ, vừa nhìn đã thấy là kiểu “cún con ngoan hiền”. Quan trọng là khuôn mặt này của anh ta được mệnh danh là “nam thần bước ra từ truyện tranh”.

Ngoài việc cảm thán bản thân đã viết Kha Tuấn đẹp trai đến vậy, Tô Xán còn nhớ đến tình tiết trong truyện rằng người anh ta thực sự thích là nữ chính. Anh ta đến show hẹn hò này cũng là vì biết trước nguyên chủ sẽ tham gia nên anh ta muốn bảo vệ nữ chính.

Suốt quá trình ghi hình, anh ta đều tỏ ra thích nguyên chủ, sau khi có được lòng tin thì dụ dỗ nguyên chủ làm chuyện sai trái. Có thể nói, nguyên chủ tự làm tự chịu nhưng một nửa là nhờ công của anh ta!

“Lâu rồi không gặp.” Tô Xán lịch sự đáp lại xong thì cũng không nói nữa.

Mặc dù cô muốn sống sót nhưng cũng tuyệt đối không cho phép ai phá rối tuyến tình cảm giữa Hạ Cẩm Ngôn và Tô Thanh. Tốt nhất anh ta nên biết điều, đừng chen chân vào.

Tô Xán nhìn quanh, dàn khách mời nữ đã đến đông đủ: Tô Thanh, Phùng Hiểu Đồng, Lâm Hiểu Hiểu, cộng thêm cô là bốn người.

Khách mời nam có Hạ Cẩm Ngôn, Kha Tuấn và một người đàn ông đeo kính, toát lên khí chất thư sinh ngồi trên sofa từ nãy đến giờ không nói chuyện cũng không chào hỏi ai, chắc là người bình thường, chỉ biết tên là Ấn Thành.

Vậy là còn một khách mời nam nữa chưa đến. Tô Xán nhớ ra còn một ảnh đế.

Anh ta là một trong những người có thực lực nhất trong truyện, 16 tuổi đã đóng bộ phim “Cần cù bù thông minh” giành được giải Nam chính xuất sắc nhất đầu tiên trong đời. 

Mười năm sau, anh gần như càn quét hết các giải thưởng lớn nhỏ, ngoại hình lẫn diễn xuất đều thuộc hàng đỉnh cao.

Người hâm mộ trải rộng mọi lứa tuổi, bất kể nam nữ già trẻ, ông bà cô bác đều phải cúi đầu trước diễn xuất của anh ta.

Và tất nhiên, ảnh đế cũng thích nữ chính.

Chính nhờ show hẹn hò này đã giúp nữ chính nhận ra mình vẫn yêu nam chính và bất chấp tất cả để đến bên nam chính. Đây cũng là khởi đầu cho sự bi thảm của nguyên chủ!

Tô Xán còn đang miên man nghĩ tới tuyến truyện thì thấy mọi người đều đồng loạt đứng dậy.

Không cần đoán cũng biết, ảnh đế đến rồi.

Cô quay đầu lại, lập tức chết lặng.

Khoan đã, chẳng phải người này chính là… người đàn ông tối qua cô vừa cứu sao?!

 

Bình Luận (0)
Comment