[Trời ơi! Bé cưng nhà tui xuất hiện rồi kìa!]
[l**m màn hình, l**m điên cuồng luôn!]
[Tổ chương trình ơi, tui yêu mấy người chết mất!]
Tô Xán nhìn Giang Mạc Hiên tươi cười chào hỏi từng người rồi lùi nhẹ về phía sau. Trong nguyên tác, nguyên chủ đã lợi dụng không ít hào quang của ảnh đế đến mức bị netizen chỉ trích dữ dội, ai cũng muốn ném đá.
Phùng Hiểu Đồng thấy động tác nhỏ của Tô Xán, liếc vào chiếc điện thoại trên bàn: “Tô Xán, cô có tin nhắn kìa.”
Tô Xán thầm nghĩ: ai mà rảnh nhắn cho tôi chứ, chắc chắn là cố tình để tôi mất mặt.
Nghe đến cái tên “Tô Xán”, Giang Mạc Hiên cũng nhận ra cô, mỉm cười đi về phía cô.
Phùng Hiểu Đồng đắc ý cười nhếch môi, livestream thế này chắc chắn fan của ảnh đế sẽ nhào vào “cắn xé” cô ta. Để xem cô ta xử lý ra sao!
“Lại gặp nhau rồi.” Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía hai người.
“Ừm…” Tô Xán hơi ngại ngùng.
“Vậy sau này mong được chiếu cố nhé!” Giang Mạc Hiên mỉm cười, nhìn hai má cô hơi ửng hồng.
“Hả? À… Ha ha, là anh chiếu cố tôi mới phải.” Tô Xán nghĩ bụng: mau tránh xa tôi một chút, sắp thành tâm điểm rồi, đừng kéo thêm rắc rối cho tôi nữa.
Mọi người xung quanh ngơ ngác, hai người họ quen nhau từ khi nào vậy?
Trên ghế sofa, Hạ Cẩm Ngôn vẫn ngồi im, khẽ cau mày nhìn về phía đám đông.
“Vì mọi người đã đến đủ rồi, vậy chúng ta xuất phát thôi!”
Đạo diễn vừa hô lên, cả đoàn liền lên máy bay.
Sau khi phân phòng và cất hành lý, Tô Xán và Lâm Hiểu Hiểu vừa ngồi xuống cạnh cửa sổ thì nghe tiếng Tô Thanh cất lên, giọng ngọt lịm:
“Anh Cẩm Ngôn, chúng ta ngồi bên kia nhé.” Cô chỉ vào hàng ghế đôi riêng tư nhất trong khoang.
Tô Thanh khá tinh ý. Hạ Cẩm Ngôn liếc Tô Xán một cái rồi im lặng đi về chỗ được chỉ, Tô Thanh theo sát, vừa đi vừa nói:
“Lâu lắm rồi em không đến nước R.”
Tô Xán nhìn hai người một trước một sau ngồi xuống, trong lòng nhẹ nhõm hẳn.
[Ai chưa xem danh sách giới thiệu thì chú ý nha, anh đẹp trai kia chính là tổng tài của Tập đoàn Cẩm Ngôn đó!]
[Ảnh hậu Tô Thanh đang làm gì vậy? Sao cứ dính chặt lấy người ta thế trời?]
[Đừng nói nữ thần của tui vậy chứ? Đây là show hẹn hò mà!]
Điều không ngờ là Giang Mạc Hiên lại đi về phía Tô Xán và ngồi xuống đối diện.
Phùng Hiểu Đồng thấy ba người đang trò chuyện, nắm tay siết chặt. Dù thế nào đi nữa, một khi ảnh đế đã rời khỏi “bệ thờ” thì cô ta cũng có cơ hội. Không thể để Tô Xán chiếm lợi thế được.
“Giang tiên sinh, em là fan của anh, anh có thể ký tên cho em được không?” Phùng Hiểu Đồng vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh.
“Đương nhiên là được.” Giang Mạc Hiên cười, nhận lấy giấy bút cô ta đưa.
Lúc này, đạo diễn bắt đầu giới thiệu điểm đến: một thị trấn nhỏ được mệnh danh là xứ sở cổ tích, nằm dưới chân núi Bố Hạ Nhĩ ở nước R, phong cảnh hữu tình, khí hậu dễ chịu.
“Chúc mọi người có khoảng thời gian tuyệt vời tại đây!”
Đạo diễn vừa giới thiệu xong thì cũng đến giờ ăn trưa. Bếp trưởng trên máy bay riêng đã chuẩn bị bữa ăn đậm chất nước R.
Phùng Hiểu Đồng từ khi xin được chữ ký thì không rời đi, hết hỏi chuyện diễn xuất lại kéo sang cả vũ trụ ngoài không gian.
Tô Xán liếc nhìn Hạ Cẩm Ngôn, anh ta vẫn lạnh lùng ngồi đó, dù Tô Thanh nói gì cũng chẳng mấy để tâm.
Tô Xán nghĩ: trí nhớ của Hạ Cẩm Ngôn vẫn chưa hồi phục, nhưng hai người họ có nền tảng tình cảm, chỉ cần Tô Thanh cố gắng, anh ta sẽ yêu lại thôi. Miễn là cô không xen vào, cô sẽ càng gần ngày trở về hơn.
“Tô Xán, chiếc váy hôm dự lễ trao giải Rồng Vàng là của nhà thiết kế nào vậy?” Câu hỏi của Phùng Hiểu Đồng kéo Tô Xán khỏi dòng suy nghĩ.
Tô Xán nhớ lại buổi lễ đó, nguyên chủ mặc chiếc váy đuôi cá màu bạc. Váy không nổi bật nhưng kiểu tóc và trang điểm quá lố khiến cô trở thành trò cười trên mạng.
“Tôi tự thiết kế.” Tô Xán trả lời, không để tâm. Dù sao cũng sẽ quay về hiện thực, hơn nữa “đen” cũng là “đỏ” (ý nói tai tiếng cũng là nổi tiếng).
“Tôi thấy rất đẹp mà.” Giang Mạc Hiên lên tiếng khen: “Hóa ra là cô tự thiết kế à, rất hợp với cô.”
“Cảm ơn anh.” Tô Xán vừa ăn salad khoai tây vừa đáp.
Phùng Hiểu Đồng liếc xéo, lên tiếng: “Hóa ra cô giỏi đến vậy, cô cũng từng thiết kế váy cho Tô Thanh sao?”
Nghe vậy, Tô Thanh ngoái lại mỉm cười:
“Xán Xán không thường về nhà. Nếu không nhờ show này, tụi mình cũng chẳng gặp nhau mấy lần.”
Tô Xán cúi đầu lén lườm. Ai cũng biết nhà họ Tô có hai cô con gái nổi tiếng, nhưng ít ai biết Tô Xán từ nhỏ không được yêu thương, lớn lên lại mạnh mẽ nên bố mẹ thích Tô Thanh hơn. Tiền học đại học cũng là cô tự làm thêm kiếm được. Cô chỉ về thăm bà nội dịp Tết.
Bây giờ hai người họ cố tình tung hứng thế này, chẳng phải đang ngầm bôi nhọ cô bạc tình vô cảm đến người thân cũng không nhận sao?
Tô Xán thở dài: “Bởi từ nhỏ cha mẹ đã không thích tôi nên tôi ít khi về nhà. Tô Thanh có ekip mạnh, cần gì đến con tép riu như tôi chứ?”
[Trời đất, không ngờ Tô Xán lại đáng thương đến vậy.]
[Bảo sao tính cách lại như vậy, trước đây sao cô ta không giải thích.]
[Thật sự có người tin lời cô ta nói à? Nghe là biết giả rồi, diễn còn non lắm!]
Tô Thanh không ngờ cô lại trả lời như vậy. Với tính cách nguyên chủ, chắc chắn sẽ khinh thường mà không giải thích. Nhưng cô ta vẫn giữ nụ cười:
“Xán Xán, em nghĩ nhiều rồi. Chúng ta là chị em ruột cùng cha khác mẹ, sao cha mẹ có thể thiên vị chứ?”
Tô Xán tao nhã dùng khăn giấy lau miệng, chống cằm, đặt khuỷu tay lên bàn: “Vậy tại sao những thứ chị có, tôi lại không có?”
Lâm Hiểu Hiểu ở bên cạnh, lòng chợt nhói lên đồng cảm.
Tô Thanh nghe xong khóe mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào: “Sao em có thể nói như vậy chứ?”
Tô Xán âm thầm gật đầu: diễn xuất giỏi thật, chỉ cần cô ta rơi vài giọt nước mắt, mọi lỗi đều sẽ đổ lên đầu cô, dù đúng cũng biến thành sai.
Tô Xán định mở miệng phản bác thì Hạ Cẩm Ngôn bước tới.
Tô Thanh cứ tưởng anh sẽ an ủi mình, lòng có chút vui mừng, vẫn tin “anh Cẩm Ngôn của cô” còn yêu cô. Ai ngờ Hạ Cẩm Ngôn lại nắm tay Tô Xán kéo đi, khiến tất cả sững sờ.
Anh không nói một lời, trực tiếp kéo Tô Xán vào phòng, kết thúc màn kịch căng thẳng này.
Tô Xán càng thấy Hạ Cẩm Ngôn từ khi mất trí nhớ đã như biến thành người khác.
“Anh làm gì vậy?” Cô khó hiểu hỏi.
“Bảo vệ cô.”
Tô Xán sợ hãi vội bịt miệng anh: “Anh bảo vệ tôi làm gì! Tô Thanh mới là bạn gái anh, anh quên rồi à?!”
Mặc dù trong phòng không có camera, nhưng “tai vách mạch rừng”, mọi lời nói đều phải cẩn thận.
[Á à! Đúng kiểu tổng tài bá đạo luôn đó trời!]
[Không ngờ còn có người thích Tô Xán cơ đấy!]
[Tô Thanh thích Hạ Cẩm Ngôn, hai chị em giành một người đàn ông, đúng là drama!]
[Phim truyền hình còn không dám quay như vậy!]
[Chỉ mình tui muốn biết hai người kia trong phòng nói à?]