Hàn Tinh Doanh không ngờ mọi rắc rối lại được giải quyết nhanh đến thế.
Càng nghĩ, cô càng cảm thấy Tô Xán dường như đã thay đổi, giống như quay lại hình ảnh cô bé khi vừa bước chân vào giới giải trí: thuần khiết, tự chủ và gan lì.
[Tự dưng thấy Tô Xán với Hạ Cẩm Ngôn cũng hợp ghê á, kiểu hai người vừa lạnh vừa ngầu!]
[Hạ tổng đang bảo vệ cô công chúa nhỏ của mình sao?]
[Gần đây đúng là hoa đào nở rộ quanh Tô Xán, được cả ảnh đế với tổng tài theo đuổi, quá đã!]
[Làm ơn đừng lôi ảnh đế nhà tui vào, đó là diễn theo kịch bản chương trình thôi!]
Tô Xán nhàm chán lướt xem bình luận cư dân mạng, thầm thấy may mắn vì mình đã có tính toán trước nên mới tranh thủ làm thủ tục ly hôn trước khi ghi hình.
Dù gì cũng phải đề phòng, nếu sau này Hạ Cẩm Ngôn lấy lại ký ức, lại nghe lời Hạ lão phu nhân ép cưới thì chẳng phải càng rối thêm sao? Thôi thì nhân lúc anh ta còn chưa nhớ gì, dứt khoát chia tay sớm cho đỡ phiền phức.
Nghĩ đến đây, Tô Xán chợt nhận ra tin tức này dù sao cũng đã rầm rộ trên mạng, chắc cụ bà cũng đã biết.
Chắc là Hạ Cẩm Ngôn sẽ đi giải thích nhỉ?
“Bây giờ vấn đề lớn nhất là nam chính vì mất trí nên không còn yêu nữ chính nữa, giờ phải làm sao đây?”
“Thì cho anh ta nhớ lại hoặc cho anh ta yêu lại từ đầu khi chưa nhớ ra cũng được.” Hàn Tinh Doanh chẳng hiểu Tô Xán đang nói gì, tưởng cô đang cảm nhận tâm lý nhân vật nên tiện miệng nên đáp lại linh tinh cho vui.
Phải rồi, nếu nam chính không thể yêu lại từ đầu thì phải tìm cách giúp anh ta khôi phục ký ức. Nhưng Tô Xán lại không biết làm sao để khiến Hạ Cẩm Ngôn nhớ ra mọi chuyện.
Huống hồ hiện tại Tô Thanh đang ngày càng trở nên cực đoan, cô thậm chí đã thử khuyên nhủ trực tiếp mà không có tác dụng.
Tô Xán vươn vai lười biếng, thầm nhủ: Bất kể thế nào mình cũng không thể chết thảm trong thế giới này được!
Đúng lúc đó, màn hình bật lên một tin tức:
[Tín nóng: Tô Xán lại nhẫn tâm với chính chị ruột mình!]
Tô Xán cau mày. Họp báo đã xong, đáng ra không ai còn quan tâm chuyện này nữa, dân mạng cũng chẳng hứng thú với mấy tin kiểu cũ, sao lại có bài mới?
Cô bấm vào thì thấy đó là một đoạn video.
“Dù gì chị cũng là chị gái ruột của em mà!”
“Hừ!”
Đoạn hội thoại kết thúc, ngay sau đó có người bị đẩy ngã xuống con suối. Vì trời tối nên chỉ có thể mơ hồ nhận ra giọng Tô Xán và Tô Thanh nhưng không nhìn rõ được là ai đẩy ai.
Tô Xán xem xong chỉ biết ngửa người ngã xuống ghế sô pha: Sao mãi không yên thế này!
Chưa nằm được ba giây cô lại bật dậy mở lại đoạn video. Rõ ràng có người cố tình đặt sẵn máy quay ở đó, trách sao hôm ấy Tô Thanh lại đến sớm như vậy, hóa ra là để chọn góc quay sẵn từ trước.
Chỉ trách bản thân hôm ấy vội giải thích nên không chú ý đến mấy chuyện xung quanh.
Tô Xán muốn khóc mà chẳng khóc nổi, cuộc sống này sao mà khổ thế không biết!
Nếu vụ ly hôn với Hạ Cẩm Ngôn còn có thể coi là chuyện riêng tư, thì chuyện đẩy chị ruột xuống suối lại là vấn đề đạo đức, không đùa được.
Lúc này Hàn Tinh Doanh cũng đã xem video, đưa điện thoại ra trước mặt cô hỏi:
“Em chắc là không đẩy cô ta đấy chứ?”
“Dĩ nhiên là không! Là cô ta tự nhảy xuống!”
Tô Xán ủ rũ trả lời, mắt nhìn trần nhà, giọng uể oải: “Nhưng lúc đó chỉ có một mình em, chẳng ai làm chứng cả…”
“Câu ‘Chị là chị gái ruột của em!’ kia, cô ta có thật sự nói không?”
Tô Xán cố gắng nhớ lại, nhưng rồi lại lắc đầu.
“Có lẽ… là có nói…”
Thấy cô lưỡng lự như vậy, Hàn Tinh Doanh an ủi: “Đừng lo! Chị sẽ tìm người kiểm tra xem câu nói ấy có bị ghép vào không. Nếu là sản phẩm cắt ghép thì video này cũng chẳng đứng vững được.”
Nghe vậy, Tô Xán lập tức ngồi bật dậy, ánh mắt sáng rỡ trở lại.
“Nhưng sẽ mất chút thời gian đấy. Dù bây giờ em đang được chú ý nhưng Tô Thanh vẫn có lượng fan lớn. Em đừng vội hành động, tránh làm lớn chuyện.”
Tô Xán gật đầu lia lịa. Cô từng chứng kiến sức mạnh của fan ngoài đời, đương nhiên hiểu lời dặn này quan trọng đến mức nào.
“Vài ngày tới em cứ ở trong nhà. Cần gì cứ gọi cho Tiểu Túc, trợ lý mới chị sắp xếp cho em đấy.”
Tô Xán liên tục gật đầu. Dù có muốn ra ngoài cũng chẳng biết đi đâu, nhỡ đâu gặp fan cuồng của Tô Thanh thì tiêu đời!
Sau khi Hàn Tinh Doanh rời đi, Tô Xán tiếp tục lướt xem bình luận mạng.
[Đồ rắn độc, dám bắt nạt Thanh Thanh của tụi này?]
[Dù gì đi nữa cũng là chị em ruột! Cô ta làm vậy không thấy xấu hổ à?!]
[Hu hu, Thanh Thanh chịu ấm ức mà chẳng nói, không biết có bị thương không, có cảm lạnh không…]
[Đồ con gái mất nết, tránh xa A Hiên của tụi này ra!]
Tô Xán lật qua lật lại mà không thấy nổi một bình luận bênh vực mình. Rõ ràng video không quay rõ, vậy mà ai nấy đều tin là cô đẩy người khác xuống nước.
Giới giải trí đúng là quay cuồng như vũ bão, vừa mới thở phào vì xử lý xong vụ kết hôn bí mật, chưa kịp vui thì đã bị kéo vào một đợt bão mới.
Quả nhiên, với tư chất của một biên kịch nhỏ như mình thì không kham nổi cái vòng xoáy này.
Tô Xán chớp mắt, mắt hơi khô vì nhìn màn hình quá lâu. Đúng lúc ấy, chuông điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ.
Cô vừa định cúp máy tắt nguồn thì thấy màn hình hiển thị tên người gọi là Giang Mạc Hiên.
Lúc này gọi đến là để chất vấn sao?
Tô Xán do dự một chút nhưng vẫn bắt máy.
“Alo?”
“Tôi vừa thấy bài báo trên mạng, cô có cần tôi giúp gì không? Nếu cần thì tôi sẽ lên tiếng đính chính giúp cô.” Giọng Giang Mạc Hiên có phần gấp gáp.
Tô Xán không ngờ vẫn có người quan tâm cô lúc này.
Người đó lại còn là Giang Mạc Hiên, người mà cô chưa tiếp xúc nhiều.
“Tôi không sao đâu. Anh đừng liên lạc với tôi nữa, tôi sợ làm phiền đến anh.”
“Không phiền gì cả. Nếu cô cần tôi giúp gì cứ nói thẳng.”
“Được.” Tô Xán ngập ngừng hai giây rồi nhẹ giọng: “Cảm ơn anh.”
Vừa tắt máy, chuông cửa liền vang lên. Tô Xán không kịp nghĩ đã chạy ra mở cửa.
Một cô gái nhỏ nhắn, đáng yêu chui tọt vào trong như một cơn gió. Vào được rồi liền nhanh tay khóa cửa lại.
“Chị Xán Xán! Em là Tiểu Túc, trợ lý mới của chị!”
Tô Xán chợt nhớ đến lời Hàn Tinh Doanh dặn lúc nãy. Nhìn cô bé trước mặt sạch sẽ sáng sủa, đôi mắt tròn xoe long lanh, cười lên còn có lúm đồng tiền rất duyên.
“Chị Xán Xán, lần sau có người gõ cửa chị nhớ hỏi kỹ rồi hẵng mở nha! Nhỡ đâu là phóng viên thì phiền to.”
“Ừm~”
“Em mang cho chị nhiều đồ ăn lắm nè, chị mau lại ăn đi!”
Nói rồi, cô trợ lý nhỏ không khách sáo, vừa nói vừa xách túi đi thẳng vào bếp.