“Cái gì cơ?!”
Tô Xán cúp máy, mở điện thoại lên xem thì đã thấy đầy rẫy tin tức về mình tràn ngập trên mạng.
[Tiểu hoa đán Tô Xán bí mật kết hôn với tổng tài tập đoàn Cẩm Ngôn!]
[Hai chị em Tô Thanh - Tô Xán, ai mới là tình yêu đích thực của tổng tài?]
[Cướp vị hôn phu của chị gái: Là sự suy đồi đạo đức hay méo mó nhân tính?]
Tô Xán mím môi lướt xem vài bài rồi không nhịn được mà bấm vào phần bình luận.
[Bảo sao trong show Hạ Cẩm Ngôn cứ tỏ ra không thích Tô Thanh, thì ra là vì Tô Xán!]
[Hai chị em này buồn cười ghê, vì tiền mà giành nhau một người đàn ông!]
[Tưởng thật lòng mà tôi còn đẩy thuyền couple Giang - Tô, ai ngờ toàn lừa dối!]
[Tôi biết mà, mấy show hẹn hò này toàn làm theo kịch bản cả thôi!]
Tô Xán đảo mắt, không cần đoán cũng biết là chiêu trò của Tô Thanh.
Đây chính là kiểu làm hại người mà chẳng có lợi cho mình, kiểu đánh đổi một ngàn để tổn thương kẻ thù một vạn.
Cô gửi tin nhắn cho Hàn Tinh Doanh rồi dứt khoát tắt điện thoại ngủ tiếp. Từ khi xuyên vào truyện đến giờ, mấy ngày nay cô mệt muốn rã rời, cảm giác như bản thân cứ bị người khác kéo đi mà không có lấy một giây thở.
Ngủ một giấc đã rồi tính sau, trên đời này ngoài cái chết ra thì chẳng có gì là không vượt qua được!
Hàn Tinh Doanh nhìn tin nhắn Tô Xán gửi tới tức đến nghẹt họng, ba chữ lạnh tanh: “Kệ bọn họ.”
Chị lắc đầu, đúng là vẫn như cũ, gặp chuyện là co lại không chịu giải thích lấy một câu.
Tô Xán bị tiếng gõ cửa đánh thức lần nữa, vừa mở cửa thì thấy Hạ Cẩm Ngôn đang đứng đó, mặt mày hầm hầm.
“Sao anh biết chỗ này?” Cô kinh ngạc hỏi.
“Sao lại không bắt máy?”
Tô Xán vội mở điện thoại ra xem, hơn một trăm cuộc gọi nhỡ toàn là số lạ chắc là của phóng viên.
Nhưng cô cũng nhận ra có hơn chục cuộc gọi từ Hạ Cẩm Ngôn, một cuộc của Giang Mạc Hiên, mấy cuộc của Lâm Hiểu Hiểu nữa.
“Tôi ngủ nên không nghe được… Anh vào nhà ngồi chút đi.” Cô nghiêng người để anh bước vào.
“Anh vẫn chưa trả lời, sao anh tìm được nơi này?”
Hạ Cẩm Ngôn đưa mắt nhìn quanh một vòng, rồi thản nhiên ngồi xuống ghế sô pha: “Tìm người đối với tôi không khó đến thế.”
Tô Xán nhìn vẻ mặt bình thản của anh mà không hề biết người đàn ông này lúc nãy suýt nữa định báo cảnh sát vì không liên lạc được với cô.
“Đúng lúc anh đến, tôi định tổ chức họp báo. Anh cùng tham gia luôn nhé.”
Tô Xán rót cho anh ly nước, rồi cầm điện thoại gọi đi.
“Alo chị Doanh, chị giúp em sắp xếp một buổi họp báo…”
Buổi họp báo được ấn định vào tám giờ tối, có phát trực tiếp.
Phòng họp đã kín chỗ từ sớm, nhưng phải đến khi Tô Xán và Hạ Cẩm Ngôn xuất hiện thì mới bắt đầu.
Đúng tám giờ, buổi họp báo mở màn.
“Tôi tổ chức buổi họp báo hôm nay là để xác nhận rằng tôi và anh Hạ đúng là đã kết hôn với nhau.”
Lời vừa dứt, bên dưới đã bắt đầu xôn xao.
“Nhưng… chúng tôi đã ly hôn rồi.”
Tô Xán nói rồi lấy ra giấy chứng nhận ly hôn, còn chu đáo giơ lên trước ống kính máy quay để đặc tả, trên đó ghi rõ ngày ký là sáng hôm bắt đầu tham gia show hẹn hò.
Không chỉ các phóng viên tại hiện trường sững sờ, ngay cả người đang xem qua màn hình như Tô Thanh cũng chết lặng!
“Cô Tô kết hôn với tôi là do bị ép buộc.” Hạ Cẩm Ngôn nhìn đám phóng viên rồi tiếp tục: “Tôi được bà nội nuôi dưỡng từ nhỏ. Mong ước của bà là tôi và cô Tô kết hôn.”
“Nhưng sau khi chung sống, tôi nhận ra không nên dùng hạnh phúc của người khác để đổi lấy sự hiếu thuận của mình. Thế nên chúng tôi đã hoàn tất thủ tục ly hôn. Còn về phía Tô Thanh, tôi luôn xem cô ấy như em gái mình.”
Một câu nói khiến cả hội trường xôn xao.
Tô Xán sững người nhìn Hạ Cẩm Ngôn, không tin nổi lời ấy lại từ miệng anh nói ra. Xem như em gái? Nguyên chủ ngày xưa dốc hết tâm tư để cưới được người này mà giờ lại bị chính anh ta nói là cưới vì bị ép?
Tô Xán khẽ kéo tay áo vest của anh dưới bàn nơi không ai nhìn thấy.
Nhưng Hạ Cẩm Ngôn không phản ứng, vẫn tiếp tục: “Chúng tôi không lừa dối mọi người, khi tham gia show Tình Yêu Đang Diễn Ra cả hai đều đang độc thân.”
“Và theo tôi, hôn nhân là chuyện riêng tư không nên mang ra để chuộc lợi cho bản thân.”
Khóe miệng anh hơi cong lên, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng hơn còn pha chút hài hước: “Giấy ly hôn là thật, mọi người không cần nghi ngờ.”
Nói rồi anh đưa tờ giấy ấy cho nhân viên công chứng xác nhận.
Sau khi được xác thực, Hàn Tinh Doanh tiếp quản buổi họp báo: “Tiếp theo là phần trả lời câu hỏi.”
“Xin hỏi anh Hạ, liệu anh có ý định tái hôn với cô Tô không?”
Tô Xán còn đang ngẫm xem nên trả lời thế nào thì đã nghe anh nói: “Cái đó đành phụ thuộc vào duyên phận.”
Bên dưới lại xôn xao lần nữa.
“Xin hỏi, anh có nghĩ việc này có ảnh hưởng đến tâm lý Tô Thanh không?”
Hạ Cẩm Ngôn trầm ngâm một lúc: “Có lẽ một vài việc tôi làm khiến người khác hiểu lầm, nếu điều đó gây tổn thương cho cô ấy, tôi sẽ cố gắng hết sức để bù đắp.”
Sau đó, các phóng viên cũng chỉ hỏi vài câu không quan trọng. Buổi họp báo kết thúc trong không khí tương đối hoà nhã.
Rầm!
Tô Thanh điên tiết ném hết đồ đạc xuống đất, gào thét như phát điên.
Người quản lý ngồi bên cạnh không dám hó hé nửa lời, cô ta chưa bao giờ thấy Tô Thanh nổi giận khủng khiếp như vậy.
Cô ta chỉ làm theo lời Tô Thanh bỏ tiền thuê người để tung tin Tô Xán và Hạ Cẩm Ngôn đã kết hôn.
Ai cũng biết chuyện kết hôn bí mật sẽ khiến Tô Xán bị mất hàng loạt fan. Còn với Hạ Cẩm Ngôn, một người làm kinh doanh, điều đó chẳng khác gì đánh vào uy tín cá nhân.
Nhưng ai mà ngờ hai người họ đã ly hôn từ trước, đây là tình huống ngoài dự liệu.
Tô Thanh từ trước đến nay luôn tự cho mình là thiên nga cao quý, vậy mà giờ phút này, vẻ điên loạn của cô chẳng còn chút gì liên quan đến hình tượng ảnh hậu trước đây.
Một tiếng hét lớn của Tô Thanh khiến quản lý giật mình, ngẩng đầu thì thấy tay cô đang chảy máu do bị mảnh kính vỡ đâm vào.
Cô ta vội lao tới lại bị Tô Thanh dùng bàn tay dính máu tóm chặt.
Tô Thanh trừng mắt đỏ hoe, ánh nhìn như thú dữ, vừa như nói với quản lý vừa như đang tự nhủ: “Vẫn còn cách… Tôi vẫn còn cách!”