Xuyên Sách: Tôi Từ Chối Hái Rau Dại Trong Show Hẹn Hò

Chương 15

 
Trên máy bay trở về nước, Tô Xán đột nhiên nhớ ra lúc mình xuyên sách là đang ở nhà Hạ Cẩm Ngôn, hiện giờ cô không có chỗ ở cố định, xem ra xuống máy bay phải liên lạc với chị Doanh để tìm chỗ ở mới rồi.

Bay suốt một ngày một đêm, lúc đến sân bay thì trời đã tờ mờ sáng. Mọi người lần lượt rời đi, Tô Thanh lúc đi ngang qua Hạ Cẩm Ngôn còn chẳng thèm liếc lấy một cái, kiêu kỳ bước lên chiếc xe riêng đến đón.

Tô Xán cứ liên tục nhìn điện thoại, trong lòng nghĩ không biết khi nào chị Doanh mới đến.

Cả Hạ Cẩm Ngôn và Giang Mạc Hiên đều đứng hai bên cô nhưng không ai lên tiếng. Cuối cùng, Giang Mạc Hiên mở lời trước:

“Cô ở đâu? Tôi đưa cô về nhé!”

“Không tiện đường!” Hạ Cẩm Ngôn nói bâng quơ như lẩm bẩm một mình.

“Sao anh biết không tiện đường, không tiện đường tôi cũng có thể đưa cô ấy về.” Giang Mạc Hiên thay đổi sắc giọng, không còn nhẹ nhàng như mọi khi.

“Tôi nói không tiện là không tiện!”

“Đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Cẩm Ngôn, cái kiểu đại nam tử chủ nghĩa này anh dùng sai chỗ rồi đấy.”

Giang Mạc Hiên đặt tay lên vali của Tô Xán: “Tôi đưa cô về nhé!”

“Còn nói tôi gia trưởng? Tô Xán đã đồng ý chưa mà anh đã giành vali của người ta?” Hạ Cẩm Ngôn cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên tay Giang Mạc Hiên.

“Hai người làm ơn dừng lại được không? Chị Doanh sẽ đến đón tôi!” Tô Xán trừng mắt nhìn hai người đàn ông cứ như sắp đánh nhau đến nơi.

Đang nói chuyện thì một chiếc xe dừng lại trước mặt Tô Xán, người bước xuống không phải là quản lý Hàn Tinh Doanh mà là tài xế của nhà họ Tô.

“Nhị tiểu thư, phu nhân biết cô về nên đặc biệt bảo tôi đến đón.”

Tô Xán thở dài, đúng là tránh không khỏi. 

Sau khi chương trình phát sóng, chắc chắn gia đình cô cũng đã xem. Hơn nữa tổ chương trình không thu lại điện thoại của khách mời, Tô Thanh nhất định đã nói gì đó với bọn họ. Thôi thì, quay về xem họ còn định giở trò gì.

Cô quay lại, mỉm cười với Giang Mạc Hiên: “Không phiền anh đưa tôi về đâu, người nhà tôi đến đón rồi.”
Sau đó lại khẽ gật đầu với Hạ Cẩm Ngôn rồi xoay người lên xe.

Nhà họ Tô chỉ có một công ty nhỏ, quan hệ qua lại rất thân thiết với nhà họ Hạ thời đó.

Bọn trẻ con hai nhà cũng chơi với nhau, cho đến một ngày Tô Thanh và Hạ Cẩm Ngôn đi chơi cùng nhau nhưng chỉ có Hạ Cẩm Ngôn bị bắt cóc. Nếu không nhờ Hạ Cẩm Ngôn may mắn được người ta cứu thì kết cục không dám tưởng tượng. Từ đó trở đi, lão phu nhân nhà họ Hạ không cho phép anh qua lại với Tô Thanh nữa.

Tại nhà họ Tô.

Vừa bước vào nhà, “Choang”, một chén trà vỡ tan tành trước mặt Tô Xán, mảnh thủy tinh văng tứ tung.

“Quỳ xuống!”
 Tô Xán ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên đang quát.

Thấy thế trận trước mặt, cô hiểu rõ: đây là muốn thay mặt Tô Thanh đòi lại công bằng. Lúc này cô mới chợt nhớ ra một chi tiết trong truyện mình viết, mẹ của Tô Thanh mới là người thứ ba.

Bà ta có thai trước khi kết hôn rồi cố tình bày mưu đuổi vợ cả ra khỏi nhà. Vì quyển sách đó đã viết từ lâu nên có nhiều tình tiết cô không nhớ rõ, may mà bây giờ nhớ ra rồi.

“Nếu tôi không quỳ thì sao?” Ánh mắt Tô Xán trở nên sắc lạnh.

“Ba, Xán Xán không sai, đều là lỗi của con…” Tô Thanh lại bắt đầu rưng rưng nước mắt.

“Mày đúng là không biết xấu hổ! Bạn trai của chị mình mà cũng dám giật?” Tô Cường giận dữ chỉ thẳng vào mặt Tô Xán.

“Xem ra nó giống hệt mẹ nó, chỉ biết làm tiểu tam câu dẫn đàn ông của người khác!” Bà Trương Mai bên cạnh cũng phụ hoạ theo.

Tô Xán khẽ cười, tháo kính râm xuống: “Tôi lớn hơn Tô Thanh một tuổi, đáng ra tôi là chị mới phải.”
Cô nhìn chằm chằm vào bà Trương Mai, chậm rãi nói: “Mà nói đến chuyện giật đàn ông bà phải là người hiểu rõ nhất chứ. Người phá hoại gia đình người khác chính là bà!”

“Mày… Mày nói năng hàm hồ gì vậy hả!” Bà Trương ngồi trên sofa đấm ngực dậm chân kêu trời, miệng thì than: “Nhà này sao mà xui xẻo thế này!"

Bà ta làm sao biết được, thật ra mình là tác giả còn bọn họ đều là nhân vật do mình viết ra!?

“Bốp!” Một cái tát thẳng tay từ Tô Cường giáng vào mặt Tô Xán, trên đôi má trắng hồng lập tức in rõ năm dấu ngón tay.

“Sao mày có thể ăn nói độc ác đến vậy!”

Tô Xán bị đánh đến ù tai. Từ nhỏ đến giờ cô chưa từng bị ai ra tay như vậy, thế mà lại bị một nhân vật phụ do chính mình viết đánh cho một cái rõ đau!

Cô đứng dậy, mặt không biểu cảm lau đi vết máu ở khóe miệng: “Người độc ác nhất ở đây là ông đó. Vì vinh hoa phú quý mà ruồng bỏ vợ con, đuổi vợ cả ra khỏi nhà để cưới tiểu tam!”

Thấy Tô Cường đứng yên không nói gì, Tô Xán tiếp tục nói: “Suy cho cùng, mẹ tôi mới là chính thất, còn bà ta chỉ là tiểu tam mang thai trước hôn nhân. Nói trắng ra, Tô Thanh mới là con riêng.”

Tô Cường sững người, không hiểu tại sao Tô Xán lại biết rõ đến vậy. Cô đã nói trúng chỗ đau của ông ta. Ông ta giơ tay định tát thêm cái nữa nhưng Tô Xán chẳng hề né tránh mà trừng mắt nhìn thẳng vào mặt ông ta, ánh nhìn lạnh như băng xuyên thấu tâm can khiến ông ta chẳng thể ra tay được nữa.

“Tôi cảnh cáo các người, nếu tôi đã dám nói ra bí mật năm xưa thì trong tay chắc chắn có bằng chứng.”
Tô Xán ngừng một nhịp, khóe môi nhếch lên cười: “Cẩn thận, nhỡ tôi lỡ miệng nói ra thì không hay cho ai đâu, nhất là Tô Thanh.”

Vừa dứt lời, ba người kia đều sững sờ. Gương mặt ai nấy đều tái mét, sợ rằng nếu cô thật sự nói ra thì hậu quả khó lường.

Tô Xán nhìn biểu cảm nực cười của bọn họ, quay đầu thẳng lưng bước đi.

“Ba... những gì cô ta nói là thật sao?”

Tô Thanh nhìn người cha luôn thương yêu mình giờ đang ngồi sụp xuống ghế, vùi đầu vào hai bàn tay, không nói một lời. 

Cô không để tâm đến tiếng than thở r*n r* của bà Trương Mai, chỉ ngây người trở về phòng mình.

Cô không thể tin đây là sự thật.

Người yêu cũ bị Tô Xán cướp mất, còn cùng nhau tham gia show truyền hình. Trên mạng thì bao lời chỉ trích nhắm vào cô. Bây giờ lại thêm cú sốc này.

Tô Thanh không chịu nổi nữa vung tay hất toàn bộ đồ đạc trên bàn trang điểm xuống đất. Trong lòng thầm thề tất cả những gì đã mất cô nhất định phải cướp lại bằng được!

Tô Xán bước ra khỏi nhà họ Tô, đứng ven đường đợi Hàn Tinh Doanh tới đón. Má trái vẫn còn đau rát, cô bỗng nhớ ra: Đúng rồi, trong nguyên tác có cảnh như này!

Sau cú tát này, nguyên chủ hoàn toàn hắc hóa, rồi đi vào con đường diệt vong.

Tô Xán rùng mình, nghĩ bụng: Thôi bỏ đi, hắc hóa gì chứ, mình vẫn còn muốn sống!

Vừa rồi cũng coi như trút được giận, chắc chắn ba người nhà đó giờ cũng đang khổ sở.

Nghĩ đến đây, xe của chị Doanh vừa vặn dừng lại trước mặt cô.

“Chị Doanh, giúp em tìm một căn nhà đi.”

“Được.” Hàn Tinh Doanh nhìn vết đỏ bên má cô liền biết ngay đã xảy ra chuyện gì nhưng không đề cập đến, đổi chủ đề: 

“Chương trình hẹn hò vừa lên sóng hiệu ứng rất tốt, fan em tăng nhiều lắm.”

“Em có xem rồi, chửi em cũng không ít. Nhưng mà, hắc hồng cũng là hồng mà.”

Chị Doanh nhận ra cô gái này đã thay đổi, không còn cực đoan cũng không còn nóng nảy như trước nữa.

Phải chăng là trưởng thành rồi?

Chị Doanh hành động rất nhanh, chưa đến một ngày đã tìm được căn hộ đầy đủ tiện nghi chỉ việc xách vali vào ở.

Tô Xán dọn dẹp xong xuôi thì trời cũng đã khuya, cô mệt đến mức nằm vật ra ngủ mê man.

Chưa ngủ được bao lâu, chuông điện thoại lại vang lên inh ỏi khiến Tô Xán choàng tỉnh, mắt còn chưa mở hẳn đã quơ tay bắt máy:

“Alo…?”

“Xán Xán! Đừng ngủ nữa! Mau lên mạng đi, bùng nổ rồi! Có người tung tin em và Hạ Cẩm Ngôn lén bí mật kết hôn!”
 

Bình Luận (0)
Comment