Thì ra là vậy!
Tô Xán cảm thấy chuyện này không có gì to tát nữa. Nếu Tô Thanh thật sự dám làm vậy để khiến Hạ Cẩm Ngôn chú ý, từ đó yêu lại cô ta thêm một lần nữa thì cũng là điều tốt.
Nhưng tình hình bây giờ là Hạ Cẩm Ngôn đang giận rồi.
Tô Xán uống một ngụm nước nóng Giang Mạc Hiên đưa, nghĩ bụng: Nữ chính đã không thuyết phục được thì mình thử đi nói chuyện với nam chính xem sao!
Giang Mạc Hiên tưởng cô vẫn còn sợ, dịu giọng an ủi:
“Uống hết ly nước này rồi nghỉ ngơi thật tốt, đừng nghĩ nhiều nữa.”
Tô Xán quay đầu lại thấy Giang Mạc Hiên vẫn ngồi cạnh mình, trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả. Hai người ngồi cạnh đống lửa nói thêm vài câu rồi ai về lều nấy.
Sáng hôm sau, mọi người đều ngầm hiểu mà không nhắc đến chuyện tối hôm qua.
Cứ thế, bốn nhóm bắt đầu thu dọn hành lý. Mọi người có thể tự do hoạt động hoặc quay về biệt thự trước.
Giang Mạc Hiên hỏi ý kiến Tô Xán, hai người quyết định đi thêm một vòng ngắm cảnh.
Đến khi họ quay về biệt thự thì đã quá thời gian quy định.
[Màn hình toàn bong bóng hồng luôn rồi!]
[Tôi mê cặp này quá rồi, cưới nhau tại chỗ đi ạ!]
[Để tôi chuyển cục dân chính đến cho hai người nhé!]
[Mấy show hẹn hò đều có kịch bản cả, đừng tin là thật.]
Khi mọi người đã tập trung đông đủ, đạo diễn thông báo: “Mọi người vẫn sẽ đăng ảnh món ăn đặc sản đã chọn, ngày mai sẽ căn cứ vào lượt thích để phân thắng bại. Nhóm có nhiều lượt thích nhất sẽ nhận một món quà bất ngờ!”
“8 giờ sáng mai sẽ công bố kết quả, bữa tối hôm nay đã chuẩn bị sẵn, mọi người ăn uống xong có thể tự do nghỉ ngơi.”
Tô Xán và Giang Mạc Hiên sau khi đăng ảnh còn đặc biệt quay một đoạn vlog để kêu gọi bình chọn. Bữa tối nay mọi người vậy mà lại trải qua rất hòa hợp.
Đêm đến, Tô Xán đứng ngoài ban công ngắm cảnh thị trấn, những ánh đèn trong thung lũng nhỏ cũng được thắp sáng rải rác giữa núi non trùng điệp và hồ nước tĩnh lặng, bao quanh là bóng đêm thăm thẳm. Cô có thể nhìn thấy những vì sao lấp lánh trên bầu trời, Tô Xán mải ngắm đến ngây người.
Đã mấy ngày ở trong quyển sách này rồi, không biết bé mèo mập của mình ngoài kia giờ ra sao…
“Đang nhìn gì vậy?”
Giọng nói bất ngờ khiến Tô Xán giật mình. Cô quay đầu nhìn xuống thì thấy Hạ Cẩm Ngôn đang cầm máy tính xách tay, mặc đồ thường ngày, ngẩng đầu nhìn cô từ dưới sân vườn.
Đúng lúc quá! Giờ phải tranh thủ giải quyết vụ của Tô Thanh mới được! Tô Xán nghĩ vậy, vội nói:
“Anh đừng đi đâu cả, đứng đó đợi tôi, tôi xuống ngay !”
Nói rồi cô vội vã chạy xuống lầu kéo Hạ Cẩm Ngôn vòng ra sân sau.
“Hai ngày nay anh bị làm sao vậy? Không phải tôi đã nói rõ Tô Thanh là bạn gái của anh rồi?”
Tô Xán có chút tức giận nói: "Anh xem hai ngày nay anh đối xử với người ta thế nào kìa. Tôi biết anh mất trí nhớ không nhớ gì cả nhưng cô ấy thật sự là bạn gái của anh!"
Hạ Cẩm Ngôn nhướng mày, khẽ bật cười: “Vậy tại sao cô lại kết hôn với tôi?”
“Lúc đó là do tôi bị mù, bị điên nên…”
Tô Xán còn chưa nói hết thì anh đã ngắt lời: “Tôi là món đồ à? Với lại, cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, tại sao cứ đẩy tôi ra xa vậy?”
Cái gì mà đẩy anh ra xa? Tô Xán hoàn toàn không hiểu nổi Hạ Cẩm Ngôn nữa rồi. Rõ ràng trong truyện, càng về sau anh càng chán ghét nguyên chủ. Chẳng lẽ hành động của cô đã làm thay đổi nội dung?
Thấy Tô Xán không nói gì, Hạ Cẩm Ngôn càng tiến lại gần, gần đến mức anh có thể thấy rõ hàng mi dài của cô khẽ rung mỗi lần chớp mắt.
“Tôi thừa nhận việc kết hôn với anh là sai, nhưng mà…” Tô Xán ngẩng đầu lên, liền bắt gặp gương mặt đẹp trai kia đang ở ngay sát mặt mình.
Dừng lại! Mặc dù đây là chương trình hẹn hò nhưng tôi không phải kiểu mê trai ngu muội đâu nha!
Tô Xán nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói từng chữ một: “Anh đúng là “dầu mỡ” thật đấy!”
油 /yóu/: nghĩa gốc trong tiếng Trung là dầu, tuy nhiên từ này rất phổ biến trên mạng xã hội Trung Quốc, dùng để châm biếm những người đàn ông trơn tru, giả tạo, dẻo miệng, thường nói lời ong bướm hoặc có cử chỉ quá mức khiến người khác khó chịu.
Hạ Cẩm Ngôn hơi sững người, sau đó lùi lại một bước, cau mày. Hai người nhìn nhau không nói gì, sau vài giây lại cùng lúc lên tiếng:
Tô Xán: “Tôi nói anh có hiểu không vậy?”
Hạ Cẩm Ngôn: “Vậy cô rốt cuộc có ý gì?”
Hai người nói xong lại chẳng ai nghe được đối phương nói gì, cả hai lại đồng thanh:
“Anh nói trước đi!”
“Cô nói trước đi!”
Tô Xán có chút bực bội: “Tô Thanh là bạn gái anh, anh nên đối xử tốt với cô ấy!”
Hạ Cẩm Ngôn nghiến răng: “Bạn gái tôi không phải tôi nên tự quyết định sao?”
Tô Xán nghe Hạ Cẩm Ngôn nói vậy cộng thêm biểu hiện của anh ta hai ngày nay trong lòng cô rối như tơ vò. Nam chính mất trí nhớ không còn thích nữ chính nữa, đây là cái mô-típ máu chó gì vậy trời!
Cô nghiến răng, dậm chân một cái, nói: “Tùy anh!” rồi không thèm nhìn Hạ Cẩm Ngôn lấy một cái, quay người rời đi.
Cẩm Ngôn thấy cô thật sự tức giận, định kéo lại giải thích, nhưng vì cô đi quá nhanh nên đành lỡ mất cơ hội.
Anh bước theo sau cô, hai người một trước một sau vào lại biệt thự, vừa hay bắt gặp Tô Thanh đang ngồi trò chuyện với Kha Tuấn trong phòng khách.
Trước đó, Tô Xán còn giữ hy vọng tác hợp cho nam nữ chính, nhưng giờ thì cô nhận ra tất cả những gì mình làm đều không có tác dụng.
Tô Xán buồn bã về phòng. Cẩm Ngôn cũng theo sau, trở lại phòng mình.
Thoạt nhìn thì không có gì, nhưng trong mắt Tô Thanh, cảnh này lại chẳng khác nào Tô Xán đang thị uy với cô ta.
Những gì Kha Tuấn nói, cô ta một câu cũng không lọt tai, trong đầu chỉ nghĩ đến những gì cô ta không có được thì người khác cũng đừng hòng có.
Đặc biệt là Tô Xán!
Sáng hôm sau, mọi người bị đánh thức bởi âm thanh quen thuộc, đã đến lúc công bố kết quả!
“Đứng đầu là rượu vang của Hạ Cẩm Ngôn và Tô Thanh.” Đạo diễn vừa vỗ tay vừa trao cho họ hai phong bao đỏ.
Mở ra bên trong là một phiếu nguyện vọng.
“Tấm phiếu này hai người có thể dùng ở tập tiếp theo. Mọi thắc mắc xin liên hệ với tổ chương trình!”
[Tôi ước tập sau ảnh đế Giang với ảnh hậu Tô sẽ thành một cặp!]
[Hu hu, phải đợi cả tuần mới gặp được nữ thần của tôi!]
[Tại sao không chiếu mỗi ngày luôn chứ, xem chưa đã!]
Sau khi buổi livestream kết thúc, mọi người bắt đầu thu dọn hành lý lên máy bay về nước, chuẩn bị cho tập tiếp theo của chương trình.