Xuyên Sách: Tôi Từ Chối Hái Rau Dại Trong Show Hẹn Hò

Chương 13

 
“Để tôi giúp.” Giang Mạc Hiên nhìn Tô Xán, dịu dàng nói,

Còn Hạ Cẩm Ngôn ở bên cạnh thì trực tiếp cầm lều bắt đầu lắp ráp. 

Thấy vậy, Giang Mạc Hiên cũng bước tới cầm lấy cọc lều, cả hai không ai nói lời nào, chỉ im lặng phối hợp.

Thật lạnh lẽo!

Không phải thời tiết, mà là bầu không khí giữa họ bỗng chốc lạnh xuống.

Tiếng trò chuyện rôm rả của mọi người quanh đống lửa cũng dần nhỏ lại rồi tắt hẳn.

Tô Xán thầm nghĩ: Đây không phải đang kéo thêm antifan cho mình sao?

Vốn dĩ cô còn đang cố tìm cách gán ghép nam nữ chính lại với nhau, vậy mà tình hình trước mắt lại thành ra thế này. Tô Xán lén nhìn Tô Thanh một cái, cô ta vậy mà không có biểu cảm gì.

Tô Xán không hiểu rốt cuộc cô ta đang nghĩ gì nhưng tối nay nhất định phải tìm cách nói chuyện cho rõ ràng.

Nhìn hai người đàn ông còn đang vật lộn với cái lều, cô thở dài bước tới: “Tôi giúp được gì cho hai người?”

Hai người kia không hẹn giờ mà lại đồng thanh trả lời: “Không cần.” Rồi cứ thế ngấm ngầm so tài với nhau.

[Oa, khí chất bạn trai ngập tràn màn hình!]

[Hạ tổng đúng là chị hay em cũng chinh phục được!]

[Không ngờ Tô Xán lại được yêu thích đến vậy!]

[Mặc kệ, cứ để nữ thần của tôi xinh đẹp một mình cũng được!]

Chiếc lều của Tô Xán đặc biệt hơn so với mọi người vì có hai người đàn ông lực lưỡng phải loay hoay một lúc mới dựng xong.

Tô Xán nhìn cả hai mồ hôi đầm đìa nhưng cô chỉ mang ra một chai nước định đưa cho Giang Mạc Hiên, mục đích là để Tô Thanh thấy Hạ Cẩm Ngôn vất vả mà xót lòng chăm sóc cho anh.

Không ngờ, chai nước chưa tới tay đã bị Hạ Cẩm Ngôn giật lấy, Giang Mạc Hiên nhìn anh ta vặn nắp uống nước trông chẳng khác gì đang khoe mẽ.

Điều khiến Tô Xán bất ngờ hơn là Tô Thanh chẳng những không đưa nước cho Cẩm Ngôn mà thậm chí còn chẳng buồn nhìn anh lấy một cái.

Đợi mọi người ăn tối xong, trời cũng đã tối hẳn.

Đến giờ kể chuyện!

Tám người lần lượt ngồi quây quần quanh đống lửa.

“Ngày xưa có một cô gái, khi đi qua một ngôi mộ thì nghe thấy...”

“Á, đừng kể nữa mà…” Tô Thanh hét lên cắt ngang câu chuyện ma của Kha Tuấn.

Kha Tuấn cưng chiều nhìn cô, nhỏ nhẹ: “Được rồi, được rồi, Thanh Thanh sợ thì anh không kể nữa.”

Tô Xán mở to mắt nhìn hai người bọn họ: Toang rồi! Nữ chính vậy mà lại thay lòng đổi dạ!

Vốn dĩ chỉ cần xử lý nam chính bị mất trí nhớ, giờ lại tăng thêm độ khó rồi! Không chỉ Tô Xán, những người khác cũng không hiểu, hai ngày trước Tô Thanh còn quấn lấy Hạ Cẩm Ngôn, sao hôm nay lại thay đổi rồi.

[Nữ thần cuối cùng cũng thông suốt rồi, không nên cứ treo cổ trên một cái cây!]

[Không ngờ ảnh hậu lại dám yêu dám hận!]

[Thú thật, nhìn họ cũng hợp đấy chứ, tôi thấy bong bóng màu hồng rồi nè!]

Đến khi tắt máy quay, một ngày làm việc đã kết thúc.

Mọi người lần lượt chúc nhau ngủ ngon rồi về lều nghỉ ngơi.

Tô Xán gửi tin nhắn hẹn gặp Tô Thanh ở bờ suối nhưng mãi vẫn không thấy hồi âm.

Đúng lúc đang định từ bỏ thì điện thoại sáng lên, Tô Xán liếc nhìn rồi bước ra khỏi lều.

Lúc cô đến nơi, Tô Thanh đã đợi sẵn ở đó.

“Cô muốn nói gì với tôi? Nói về việc cô đã cướp bạn trai của tôi như thế nào, còn kết hôn với anh ấy à?” Lời mở đầu của Tô Thanh khiến Tô Xán sững người.

Tô Xán định thần lại, đáp lời: “Tôi hẹn cô ra đây không phải để cãi nhau. Cô không muốn ở bên Hạ Cẩm Ngôn nữa sao?”

Thấy Tô Thanh mím môi suy nghĩ, cô tiếp tục: “Anh ấy chỉ là tạm thời mất trí thôi, anh ấy…”

Tô Thanh đột nhiên bước tới sát bờ suối cắt ngang lời cô, nhếch miệng cười hỏi: “Sao cô biết là tạm thời?”

Không đợi Tô Xán trả lời, Tô Thanh càng cười to hơn: “Muốn kiểm chứng sự thật thì phải thử mới biết được.”

Nói rồi, cô ta nhảy thẳng xuống suối.

Tuy thời tiết không quá lạnh nhưng dưới suối đá nhiều và nước chảy xiết.

Tô Xán nhìn cảnh cô ta giãy giụa dưới nước khẽ nhíu mày, lắc đầu: “Cô đúng là chơi lớn thật đấy, đừng la nữa, đứng lên đi, nước còn chưa đến thắt lưng đâu.”

Dù Tô Xán nói vậy nhưng cô vẫn xuống nước kéo Tô Thanh lên.

Lúc này, tiếng la hét cũng làm cho mọi người và cả tổ chương trình ùa ra xem có chuyện gì.

Người đầu tiên đến là Hạ Cẩm Ngôn. Thấy hai cô gái đang vật lộn dưới nước anh lập tức lao xuống. Giang Mạc Hiên cũng theo kịp đến nơi, trực tiếp kéo Tô Xán lên.

Hạ Cẩm Ngôn chỉ đành đưa Tô Thanh lên bờ.

Tô Thanh toàn thân ướt sũng, ngồi thụp xuống bãi cỏ bật khóc. Tô Xán hiểu ý, không cho cô ta cơ hội mở miệng vu khống mình: “Chính cô tự nhảy xuống, cô điên rồi à?”

Hạ Cẩm Ngôn không biết từ đâu lấy ra chiếc khăn tắm khoác lên vai Tô Xán, sau đó lại liếc nhìn Giang Mạc Hiên một cái.

Tô Thanh trong bộ đồ ngủ ướt đẫm, vải bám sát người, nghe Tô Xán nói vậy, lại thấy hành động của Hạ Cẩm Ngôn thì lập tức phản bác: “Xán Xán, chúng ta là chị em, có gì không thể nói rõ mà em phải động tay động chân chứ?”

“Nếu em thực sự thích anh Cẩm Ngôn thì chị sẽ tác thành cho hai người.”

Mọi người đều ngớ ra. Hai ngày nay Tô Xán và Hạ Cẩm Ngôn còn chưa nói với nhau mấy câu, lấy đâu ra thích chứ?

“Không cần, cô thích thì giữ đi, tôi chưa từng nói là tôi thích anh ấy.” Tô Xán buột miệng.

“Tôi là đồ vật à?” Hạ Cẩm Ngôn ở một bên sắc mặt khó coi, cuối cùng không nhịn được lên tiếng.

Không đợi hai người trả lời, anh quay lưng bỏ đi.

Giang Mạc Hiên nhìn theo bóng lưng Hạ Cẩm Ngôn rời đi, khóe môi khẽ cong lên, anh bước đến bên cạnh Tô Xán, giọng điệu mang theo chút lo lắng: “Về trước đi, đừng để bị cảm lạnh.”

Tô Xán liếc nhìn Tô Thanh đang được Phùng Hiểu Đồng và Kha Tuấn vây quanh, cảm thấy chắc chắn là mình chưa diễn đạt rõ ràng nên cô ta mới hành xử quá khích như vậy. Cô vẫn không tin Tô Thanh dễ dàng từ bỏ Hạ Cẩm Ngôn như thế.

Cô quay người rời đi cùng Giang Mạc Hiên.

Về đến trại, Tô Xán thay quần áo xong, Giang Mạc Hiên chu đáo nhóm lại lửa.

Tô Xán càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng. Mặc dù khu cắm trại rất gần con suối, nhưng Tô Thanh kêu la như vậy chưa chắc có ai nghe thấy.

Cô nghi hoặc hỏi: “Anh có phải nghe thấy Tô Thanh kêu cứu nên mới ra không?”

Giang Mạc Hiên không ngờ cô hỏi lại vậy, hơi sững người rồi đáp: “Không. Có người trong tổ chương trình hét lên là có rắn, khi tôi ra xem thì Hạ Cẩm Ngôn cũng vừa chạy tới, sau đó mọi người nghe thấy tiếng kêu la nên mới chạy theo.”
 

Bình Luận (0)
Comment